Đường Băng Vân nhíu mày nói: “Cố ý phóng hoả ư? Tại sao?”
Ngô Bình lắc đầu: “Ai biết, nhưng tôi đã gặp trường hợp tương tự một lần”, sau đó, anh kể lại vụ đâm xe liên hoàn cho cô ấy nghe.
Đường Băng Vân trầm mặc một lát rồi nói: “Chuyện này thật kỳ lạ, bao giờ về tôi sẽ hỏi giúp anh”.
Ngô Bình tò mò: “Hỏi ai thế?”
Đường Băng Vân: “Ông nội tôi, ông đã sống 300 năm trên đời thì có chuyện gì mà không biết? À, anh định khi nào khám cho ông nội tôi?”
Ngô Bình: “Lúc nào cũng được”.
Ngô Bình suy nghĩ: “Vậy thì mai đi, mai là ngày giỗ bà tôi, ông tôi sẽ ra mộ”.
Ngô Bình nói: “Băng Vân, Vu Tiểu Nhiễm và Lý Nhược Đình rõ ràng không phải người cùng chí hướng với cô, thế mà cô cũng chơi với họ được, lạ thật đấy”.
Đường Băng Vân cười nói: “Phụ nữ là giống loài khó hiểu nhất trên đời mà, tôi biết rõ các khuyết điểm của họ, nhưng tôi thấy vui khi chơi cùng với họ”.
Ngô Bình: “Nhiếp Bân gì đó kia có lai lịch thế nào?”
“Nhà họ Nhiếp cũng được coi là gia tộc hạng nhất ở đây, ngoài ra còn có nhà họ Bạch, Đinh và Vương nữa”, Đường Băng Vân nói: “Bốn gia tộc này có gốc gác lâu đời, nhà họ Bạch có một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, nhà họ Nhiếp thì có chỗ dựa ở Thiên Kinh, nhà họ Đinh và Vương thì là họ bên ngoại của Đường Môn tôi, thực lực cũng lớn lắm”.
Ngô Bình: “Cậu chủ nhà họ Nhiếp tận tâm như vậy, chắc thích Lý Nhược Đình thật rồi”.
“Còn lâu, loại cặn bã như Nhiếp Bân đã hại đời biết bao cô gái, năm kia tôi còn từng sai người cho hắn một bài học đấy”, Đường Băng Vân tỏ vẻ ghét bỏ.
Ngô Bình: “Hắn biết cô à?”
Đường Băng Vân: “Hắn chưa gặp tôi bao giờ nên không biết được đâu”.
Dứt lời, cô ấy hỏi Ngô Bình: “Anh giúp tôi thêm việc này nữa, đó là vạch mặt Nhiếp Bân, đừng để hắn hại Đình Đình”.
Ngô Bình thở dài nói: “Cô Đường này, cô không nhận ra bạn cô đang rất hạnh phúc à? Tôi thấy cô ấy không quan tâm Nhiếp Bân có thật lòng với mình hay không đâu, bởi cô ấy đã có tất cả những thứ mình cần rồi. Hai bọn họ mỗi người một mục đích riêng, vậy có gì không tốt?”
Đường Băng Vân lừ mắt: “Anh có giúp tôi không?”
Ngô Bình bó tay, đành gật đầu: “Có, cô muốn tôi vạch trần hắn thế nào?”
“Để Đình Đình không còn hi vọng gì với hắn nữa”, Đường Băng Vân đáp.
Ngô Bình gật đầu: “Ok!”
Khi đến khách sạn nơi diễn ra tiệc sinh nhật, Ngô Bình và Đường Băng Vân khoác tay nhau đi vào sảnh. Vừa vào, họ đã nghe thấy tiếng huyên náo, bạn học của Lý Nhược Đình đã đến khá đông, mọi người đang trò chuyện và ăn vặt, có người thì hát hò.
Ngô Bình đếm sơ qua cũng thấy có hơn năm mươi người, bữa tiệc này thật náo nhiệt.
Một người thanh niên tóc xoăn đang ôm Lý Nhược Đình rồi thì thầm gì đó làm cô ấy mỉm cười. Bỗng người thanh niên ấy nhìn thấy Đường Băng Vân, mắt hắn sáng lên rồi ôm Lý Nhược Đình bước tới.
Lý Nhược Đình giới thiệu: “Nhiếp Bân, đây là Đường Băng Vân - bạn thân nhất của em. Băng Vân, đây là Nhiếp Bân”, Lý Nhược Đình có vẻ rất hãnh diện, dẫu sao không phải cô gái đẹp nào cũng kiếm được một người bạn trai như Nhiếp Bân.