Thân là Chúa Tể, gặp Thánh Hoàng cũng không cần quỳ lạy, cho nên ông ấy chỉ hơi khom khom người, vươn tay tiếp nhận thánh chỉ.
Sau khi vị Đại Thánh kia đưa thánh chỉ, thì dẫn người rời đi, Lý Thần Đồ tiễn đến ngoài thành.
Nhìn thấy người đã đi xa, Ngô Bình nói: “Vị Bán Bộ Thánh Hoàng này có ý gì đây, tiền bối vất vả lắm mới quản tốt được Đông Đô, mới vừa đánh hạ được địa bàn của Xích Long Tộc, thì ông ta đến Đông Đô để kiến quốc. Theo như trong lời của ông ta thì, sau này địa bàn mà chúng ta đánh đến, đều sẽ là của hoàng triều Đại Vĩnh?”
Lý Thần Đồ nhàn nhạt nói: “Ông ta là Bán Bộ Thánh Hoàng, ta là Thánh Vương, cho nên ta chỉ có thể nghe theo ông ta. Thế nhưng ta là Chúa Tể, cũng hẳn nên có lãnh thổ của riêng mình”.
Ngô Bình: “Tiền bối, sau khi thăng lên Bán Bộ Thánh Hoành, thọ mệnh có dài như Thánh Hoàng hay không?”
Lý Thần Đồ lắc đầu: “Bán Bộ Thánh Hoàng dẫu sao thì cũng không phải là Thánh Hoàng, vì thế không thể nắm giữ hoàn toàn sức mạnh của Cấm Thiên, cho nên thọ mệnh của Bán Bộ Thánh Hoàng cũng không khác Thánh Vương là mấy, gần như không hề tăng thêm”.
Ngô Bình biết rõ, hoàng triều Đại Vĩnh mà thành lập, nhất định sẽ xảy ra một loạt biến hóa, cho nên anh trở lại Đông Đô, chuẩn bị tìm hiểu mọi chuyện.
Người của anh vừa về đến Đông Đô, rất nhanh đã phát hiện cửa hàng mà mình mua ở Đông Đô đã bị sung công, trên cửa cửa hàng dán giấy niêm phong, bên trên viết rõ muốn lấy lại cửa hàng của mình thì phải đến nha môn để đăng ký đã.
Ngô Bình cảm thấy rất bất đắc dĩ, hiện tại anh biết thứ này đã không còn chịu trách nhiệm bởi Lý Thần Đồ nữa, cho nên chỉ có thể đi nha môn. Đến nha môn rồi, mới phát hiện ở nơi này đã có một hàng dài đang xếp hàng, mấy ngàn người đi đến đăng ký thủ tục.
Nhìn thấy hàng người này còn rất lâu, anh không khỏi có hơi mất kiên nhẫn, đang chuẩn bị hôm khác lại đến, thì có một người nha dịch đi đến, hắn ta hỏi Ngô Bình và những người xếp hàng xung quanh anh: “Mua số không? Từ số một trăm về trước là ba ngàn hoàng thù. Từ số mười về trước là một vạn hoành thù”.
Nghe được muốn mua số phải tốn đến như thế, có người nói thầm: “Ba ngàn hoàng thù, đủ để mình sống được một tháng, tốt nhất là mình vẫn nên xếp hàng thì hơn”.
Tên nha dịch này hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta nói cho mấy người biết, hôm nay chỉ đăng ký một ngàn người, bây giờ chỉ còn dư ba trăm danh ngạch, nếu hôm nay các người không mua số, thì căn bản là không đến phiên mình”.
“Vậy ngày mai bọn ta lại đến”. Có người còn chưa từ bỏ ý định, nói
Nha dịch cười ha ha: “Số của ngày mai, cũng phải lấy tiền mua. Không tiêu tiền, thì đừng có ai nghĩ được bản thân sẽ có số trước một ngàn!”
Ngô Bình nhíu mày: “Thánh Hoàng đăng cơ, hẳn là nên có sự đổi mới mới đúng, sao lại làm ra chuyện bóc lột thương hộ, thủ lợi với dân chứ?”
Nha dịch kia vừa nghe thấy những lời này, nhất thời giận dữ: “Tiện dân, ngươi thật to gan, dám nghị luận công khai về Thánh Hoàng!”. Nói rồi, hắn ta lập tức lấy ra khảo tử, muốn bắt Ngô Bình.
“Chát!”
Bỗng nhiên, trong không khí có một bàn tay đánh mạnh vào mặt của nha dịch, gương mặt của hắn ta bị đánh đến xoay tại chỗ ba vòng, sau đó nặng nề ngồi xuống đất. Gương mặt này của hắn ta bị đánh sưng lên, răng rụng, miệng đầy máu.
“Ai đánh ta?” Hắn ta vừa kinh ngạc vừa tức giận, hai mắt nhìn xung quanh, lại không phát hiện ra ai đánh hắn ta.
Ngô Bình cười tủm tỉm nhìn hắn ta, hỏi: “Ngươi còn muốn khảo ta sao?”
“Là ngươi, ngươi dám…”
“Chát!”
Lại thêm một cái tát đánh lên mặt hắn ta, đánh vào phía còn lại, cũng đánh rụng luôn mấy cái răng còn lại.
Tên nha dịch này bị dọa, run giọng nói: “Đừng đánh, ta sai rồi!”
Ngô Bình nói: “Cho ta một số trước mười”.
Nha dịch cuối cùng cũng nhìn ra Ngô Bình không dễ chọc, lấy ra một con số giao cho Ngô Bình. Anh nhìn thoáng qua, là số bảy, lập tức đi lên đằng trước.
Chờ khi Ngô Bình đi xa, tên nha dịch này mới lộ ra vẻ oán độc, giọng căm hận nói: “Để ngươi đắc ý trước, chờ lát nữa xem xem người chết thế nào!”