“Tiền bối, chúng đệ tử làm người mất mặt rồi ạ”, Diệp Huyền căm phẫn nói: “Đích thân viện phó dẫn người đến đuổi chúng đệ tử đi, vì thấy quá xấu hổ nên chúng đệ tử không dám báo cho tiền bối biết”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Tạm thời rời khỏi học viện là tốt nhất, mấy đứa đi theo tôi”.
Diệp Huyền: “Đi đâu ạ?”
Ngô Bình: “Sắp bắt đầu đại hội Tiên Truyền rồi, mấy đứa hãy chăm chỉ tu luyện, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng đến tham gia đại hội”.
Đại hội Tiên Truyền của đại lục Côn Luân là buổi thịnh hội mà Thiên Đạo Môn tuyển chọn nhân tài, ai được chọn sẽ được vào đại điện Tiên Truyền và nhận truyền thừa vô thượng.
Sau đó, người này sẽ được gia nhập Thiên Đạo Môn.
Diệp Huyền: “Sư phụ, đệ tử thấy chúng ta không cần phải rời khỏi học viện Võ Đạo, giờ người vẫn là giáo viên nên người cứ dạy chúng đệ tử đi ạ, cho đám người kia sáng mắt ra”.
Ngô Bình cười nói: “Ý anh là tôi cứ đào tạo một nhóm thiên tài trước hả?”
Diệp Huyền gật đầu: “Với tài năng của sư phụ thì có khó đâu ạ”.
Ngô Bình: “Thôi, Long Tượng Thiên Tôn của học viện Võ Đạo không có thiện cảm với tôi, mà ở đây thì ông ta là chủ, dù tôi có giỏi đến mấy cũng chẳng để làm gì. Như thế thà tôi dành hết tâm huyết dạy riêng cho các anh còn hơn”.
Thật ra, nền móng tu luyện của nhóm Diệp Huyền đã rất vững rồi, thành tựu trong tương lai chắc chắn sẽ vô hạn.
Ngô Bình: “Để tôi giúp mọi người đột phấ lên cảnh giới Linh Biến, sau đó sẽ đến cụ kiểm tra, nếu ai thành Chân Nhân thì có thể dễ dàng gia nhập các môn phái lớn”.
Ngô Bình đang nói chuyện với nhóm Diệp Huyền thì thấy bên ngoài có sát khí bùng lên.
Anh liếc nhìn rồi vẫn bình thản nói tiếp: “Nhóm người kia vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, còn đuổi theo đến tận đây để hại tôi”.
Diệp Huyền ngạc nhiên nói: “Tiền bối, chính là những người đã gây khó dễ cho người ở học viện ạ?”
Ngô Bình: “Có lẽ chuyện này cũng là ý của Long Tượng Thiên Tôn”.
Diệp Huyền nổi giận: “Đúng là lũ vô sỉ, tiền bối mạnh vậy mà cũng dám hại người”.
Ngô Bình: “Tiền lương của giáo viên năm sao một năm là 30 tỷ tiền báu, nhiều thế thì đương nhiên Long Tượng Thiên Tôn phải sắp xếp cho người của mình được hưởng, trong khí đó tôi lại không phải người của ông ta nên ông ta không muốn tôi làm giáo viên”.
Diệp Huyền thở dài nói: “Nếu ông ta làm thế thì học viện Võ Đạo sẽ ra sao?”
Ngô Bình: “Một khi con người nằm quyền lực trong tay thì hiếm khi nghĩ đến lợi ích chúng, dù có là Thiên Tôn thì cũng vậy thôi”.
Diệp Huyền: “Tốt xấu gì cũng đến cấp bậc ấy rồi mà lại để người khác coi thường chỉ vì lợi ích cá nhân”.
Ngô Bình: “Thứ ông ta cần không phải là tiền, hôm nay lúc thánh chỉ của Hoàng đế đến, Long Tượng Thiên Tôn có tỏ vẻ kính trọng chút nào đâu. Tôi đoán ông ta với Hoàng đế cũng có xích mích, thậm chí là ở phe đối địch”.