Cá sấu thần cười khổ: “Thánh nhân ơi, thực lực của hai chúng ta sêm sêm, ta chỉ e không bắt được nó”.
Ngô Bình: “Không sao, mày cứ dẫn nó tới đây, tao sẽ chém nó giúp mày”.
Cá sấu thần ngẩn ra: “Thánh nhân, thế người tự giết chẳng phải càng tốt hơn sao?”
Ngô Bình: “Rùa biển tinh kia đã có chủ nhân, tao không giết được, mày sẽ giết nó”.
Cá sấu thần rầu phát khóc, nó còn muốn nói thêm nhưng lại không biết dù có nói gì thì cũng chẳng thay đổi được, đành phải gật đầu: “Vâng, tiểu nhân lập tức đi ngay đây”.
Dứt lời, cá sấu thần liền tiến về phía đảo Rùa Tiên để khiêu chiến, chỉ thấy nó đã hiện ra nguyên hình, điều khiển thần quang bay phía trên đảo Rùa Tiên mà mắng to: “Rùa biển, dám ra đây đánh một trận với ta không? Lần trước ta có việc nên chưa giáo huấn mi, giờ bổn thần muốn gỡ cái mai của mi ra làm bồn vệ sinh đây!”
Trên đảo Rùa Tiên, một con rùa biển khổng lồ lửa giận bừng bừng, há miệng phun ra một luồng sáng màu đen. Nhìn thấy vậy, cá sấu thần lập tức quay đầu bỏ chạy. Rùa biển liền thu ô quang về, tiếp đó biến thành một người đàn ông đầu trọc mặt đen, tay lăm lăm thanh đao lớn, vừa đuổi theo vừa mắng to: “Cá sấu! Hôm nay ta không chặt mi ra nấu canh thì ta chính là rùa đen rụt đầu!”
Cả hai một trước một sau rời đi, chỉ thoáng chốc đã tới thần đảo Cá Sấu.
Đúng lúc này, trên không trung xuất hiện một bàn tay khổng lồ xuất hiện trên không trung, từ từ đè ép xuống bên dưới, con rùa biển to đùng kia liền bị dí trên đảo, bốn chân khua loạn, tức giận gào to: “Kẻ nào dám tập kích ông đây hả?”
Ngô Bình đập bép một cái vào gáy rùa biển khiến nó đau tới mức la oai oái. Tiếp đó, Ngô Bình lấy Hoang Thiên Chiến Kích ra, vừa toàn chặt đầu rùa biển thì nó bỗng kêu la thảm thiết: “Thánh nhân tha mạng! Chủ nhân của tiểu nhân và người có quan hệ sâu xa mà!”
Chiến kích của Ngô Bình liền dừng lại giữa không trung, anh tò mò hỏi: “Mày bảo sao? Chủ nhân của mày và tao có quan hệ sâu xa?”
Rùa biển tinh liên tục gật đầu: “Thưa vâng!”
Ngô Bình nói: “Vậy mày nói tao nghe thử, người kia và tao có quan hệ sâu xa cỡ nào?”
Rùa biển tinh nói: “Chủ nhân của ta và Thánh nhân đều là tương lai của Nhân tộc, việc phục hưng Nhân tộc đều cần dựa vào các người hết ạ”.
Ngô Bình cười lạnh: “Nếu mày chỉ biết lảm nhảm mấy câu này thì ta chẳng ngại chặt đầu mày luôn đâu!”
Rùa biển tinh sững sờ, lập tức nói: “Vâng vâng, ta sẽ không nói về việc các Người đều có vẻ ngoài rất anh tuấn nữa. Theo như tiểu nhân quan sát được thì chủ nhân của tiểu nhân và Thánh nhân người có liên quan rất lớn luôn”.
Ngô Bình cười lạnh: “Thế sao mày lại biết bọn tao có liên quan hay không?”
Thần Cá sấu giải thích: “Thánh nhân, con rùa biển này chỉ có một năng lực là nhìn thấy được nghiệp giữa người và người thôi ạ”.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Ồ, ngươi có thể nhìn thấy nghiệp báo à?”
Rùa biển tinh đáp: “Vâng. Năm xưa tôi từng ở bên cạnh Phật Đà nghe pháp, được Phật Đà chỉ điểm, nhờ vậy nên mới có thể nhìn thấy nghiệp”.
Ngô Bình do dự, sao mình lại liên quan đến chủ nhân của nó nhiều như vậy nhỉ?
Anh nói: “Chủ nhân của ngươi đang ở đâu?”
Rùa biển tinh trả lời: “Chủ nhân của tôi đến chỗ Long Hổ Đại Đạo Tôn nghe pháp rồi”.
Ngô Bình giật mình: “Ồ, chủ nhân của ngươi và Long Hổ Đại Đạo Tôn có quan hệ gì vậy?”
Rùa biển tinh đáp: “Chủ nhân của tôi là một trong các đệ tử được Đại Đạo Tôn yêu thích nhất”.