Rõ ràng là bảo sách thiên kiêu này nghĩ Âm Thần cũng là một trạng thái của Thần anh.
Nhìn thấy danh sách bảng xếp hạng, thiên chủ Thanh Tuyết mỉm cười: “Lợi hại, thế mà đứng thứ hai bảng Thần anh! Thứ ba bảng Nhân Hoàng”.
Ngô Bình nhìn chằm chằm người đứng thứ nhất bảng Thần anh, người này tên là Đại Nghệ, là một đại năng thời xưa.
“Đại Nghệ mạnh thế sao? Tôi đã thế này rồi mà vẫn không so được với người ta à”.
Thiên chủ Thanh Tuyết cười nói: “Tất nhiên cậu không thể so được với anh ta rồi, anh ta là hậu duệ của thần và người, không phải là tộc người thực sự. Hơn nữa khi anh ta được kiểm tra, cảnh giới thật khác với cái này, vì các tầng tu luyện của thần và người có sự khác biệt. Nếu cậu chỉ đơn thuần tu luyện Thần anh, anh ta chắc chắn sẽ không thể so với cậu”.
Kiểm tra xong, thiên chủ Thanh Tuyết đập vào trên bảo sách thiên kiêu, dữ liệu bị xóa sạch.
Ngô Bình cười nói: “Hóa ra những dữ liệu này có thể hủy được”.
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Thành tích của cậu quá mức đáng sợ, nếu để người khác biết được thì dù lật tìm cả Hạ Giới cũng sẽ tìm ra cậu”.
Ngô Bình: “Cô lo thế cũng đúng”.
Lúc này anh nghĩ tới Cửu Lôi Tiên Vực, Cửu Lôi Phổ Hóa Thiên Tôn hại chết Thượng Quan Tề Sinh, anh nhất định phải trả được thù này nhưng nghe nói người này đã luyện hóa Cửu Bộ Thần Lôi, bây giờ đang luyện hóa Lôi Thành, khiến anh khá lo lắng. Nếu ông ta luyện hóa hoàn toàn Lôi Thành, thực lực sẽ tăng vọt, đến lúc đó càng khó trả thù được.
“Thanh Tuyết, cô biết gì về Cửu Lôi Phổ Hóa Thiên Tôn?”
Thanh Tuyết suy nghĩ một lúc rồi nói: “Người này có tư chất bình thường, nhưng vận may của ông ta rất tốt. Những năm đầu ông ta chỉ là một nhân vật nhỏ nhưng ông ta vô tình nhận được một pháp chỉ của chủ nhân sấm sét, dựa vào pháp chỉ kia ông ta liên tục luyện hóa mấy Lôi Thần, có sức mạnh của Lôi Thần dĩ nhiên tu vi của ông ta sẽ không yếu, dần dần đạt đến Bán Bộ Đại La. Hiện giờ ông ta đã nắm chắc được Cửu Lôi Tiên Vực, ngay cả Đại Thiên Tôn cũng phải nhìn ông ta bằng ánh mắt khác. Hiện giờ ông ta đang chế tạo đại trận tuyệt thế, chuẩn bị cho việc luyện hóa Lôi Thành. Trong Lôi Thành, có ý chí của chủ nhân sấm sét, một khi luyện hóa nó, ông ta có thể khống chế hoàn toàn Cửu Lôi Tiên Vực”.
“Chủ nhân của sấm sét là sự tồn tại thế nào?”
Thanh Tuyết: “Vào thời cổ đại, có một vị tu sĩ đặc biệt vừa sinh ra đã có thể điều khiển sấm sét, sau đó trở thành sự tồn tại cấp Đạo Tổ, trấn giữ Cửu Lôi Tiên Vực. Người này mạnh đến mức thậm chí còn có thể triệu tập Cửu Bộ Thần Lôi, trở thành nô lệ của ông ta, sau đó ông ta thậm chí còn đánh ra Lôi Thành”.
“Rốt cuộc Lôi Thành là gì? Có phải chỉ đơn thuần là một thành phố không?”
Thanh Tuyết: “Lôi Thành là một pháp khí, ban đầu chủ nhân của sấm sét sử dụng nó để giết một Đạo Tổ. Tuy nhiên, nghe nói Lôi Thành chỉ là trạng thái sơ cấp của pháp khí này, nó còn có một trạng thái cao cấp, chỉ có chủ nhân của sấm sét mới có thể thi triển nó”.
Ngô Bình suy ngẫm một lúc rồi nói: “Tôi định đến Cửu Lôi Tiên Vực một chuyến để dò thám tình hình”.
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Cậu cứ vậy mà đi rất dễ bị lộ. Dù sao thiên tài như cậu có hào quang quá chói, đến đâu cũng không thể giấu được”.
Nói rồi, cô ta lấy một da mặt ra, bề ngoài da mặt dày đặc phù văn.
Ngô Bình cười hỏi: “Đây là gì?”
Thanh Tuyết: “Da người Thiên Hoan, là bảo vật của Thiên Hoan Đạo Quân, sử dụng nó thì dù là Đạo Quân cũng không nhìn ra được”.