Xe khởi động, vẻ mặt của Ngô Bình vẫn rất nặng nề. Dương Mộ Bạch khó hiểu hỏi: “Sư đệ à, đừng vòng vo nữa, bên dưới đại trận Tù Cấm ấy có gì thế?”
Ngô Bình khẽ thở dài: “Sư huynh, tên đầy đủ của đại trận Tù Cấm là ‘đại trận Nhị Thập Tứ Nguyên Chu Thiên Tinh Đẩu Phục Ma’. Thứ bị đại trận siêu mạnh này trấn áp, ít nhất phải là sự tồn tại ở cấp độ Thiên Tiên!”
Dương Mộ Bạch chấn động: “Gì cơ? Cấp độ Thiên Tiên?”
Ngô Bình gật đầu: “Thậm chí là mạnh hơn cả Thiên Tiên! Bằng không thì không cần dùng đến đại trận phức tạp và mạnh như đại trận Tù Cấm”.
Dương Mộ Bạch lặng im rất lâu mới lên tiếng: “Anh phải báo cáo chuyện này lên trên”.
Ông vốn nghĩ đây chỉ là Động tiên gì đó, có thể tạm giấu giếm cấp trên. Bây giờ chuyện lớn như vậy, Dương Mộ Bạch không dám giấu nữa, buộc phải báo cáo lên và để những người phía trên quyết định.
Ngô Bình nói: “Sư huynh, em nghi ngờ là người Đông Doanh đã biết chuyện này từ lâu. Lần này họ đến đây, e là không phải vì tìm báu vật gì đó, mà là vì thứ ở dưới đất!”
Dương Mộ Bạch gật đầu: “Rất có khả năng đó. Sư đệ à, may mà cậu phát hiện kịp, nếu không thì chúng ta đã mắc bẫy người Đông Doanh rồi”.
Ngô Bình đáp: “Em cũng sẽ nói với phía Đoàn Long. Sư huynh, tối nay chúng ta chờ tin thôi vậy”.
Dương Mộ Bạch cũng bảo: “Đành phải thế thôi”.
Xe về đến phủ Tử Long. Dương Mộ Bạch gọi cho Diệp Thiên Tông, Ngô Bình gọi cho Đoàn Long. Cả hai thuật lại chuyện vừa phát hiện.
Nghe xong, Đoàn Long im lặng hồi lâu mới nói: “May mà cậu phát hiện kịp thời, nếu không cũng chẳng biết bọn Đông Doanh sẽ làm ra chuyện gì nữa. Anh sẽ nhớ công lao này của cậu!”
Ngô Bình đáp: “Em đề nghị chúng ta lập tức phong toả hiện trường, cấm người Đông Doanh vào trong”.
Đoàn Long nói: “Được, anh sẽ nhắc nhở họ!”
Sau khi lần lượt báo cáo chuyện này cho cấp trên, hai người lại tiếp tục ngồi xuống uống rượu. Dương Mộ Bạch suy nghĩ miên man, chợt lẩm bẩm: “Sự tồn tại ở cấp bậc Thiên Tiên, liệu sẽ là gì đây? Là yêu? Là quỷ? Hay là… tiên?”
Ngô Bình lắc đầu: “Em không rõ nữa, phải xem rồi mới phán đoán được. May mà có sự bảo hộ của quốc gia, chúng ta không cần lo về việc ở đây sẽ xảy ra chuyện”.
Sau khi uống cạn một vò rượu Phần, Ngô Bình nhận được cuộc gọi từ một số lạ.
“Xin chào, là Ngô Bình phải không?”, giọng của đối phương vô cùng uy lực, hệt như tiếng chuông vậy.
Ngô Bình đáp: “Tôi là Ngô Bình đây, cho hỏi đầu dây là ai vậy?”
Đối phương cười đáp: “Tôi là thần tướng Trương Thiên Hoành. Thiên Long và Thần Võ Ti mà cậu trực thuộc đều do tôi quản lý”.