Anh chợt ý thức được là chùa Kim Đỉnh mới là nơi an toàn với cậu thiếu niên này.
Viêm Dương quay đầu rồi bay về phía chùa Kim Đỉnh, sau đó mới đáp xuống. Ngô Bình nhìn thấy Long Ấn, ông ấy ngạc nhiên hỏi: “Giáo chủ Ngô, có chuyện gì vậy?”
Ngô Bình thở dài: “Là tôi sơ suất”.
Dứt lời, anh bỏ cậu thiếu niên xuống.
Long Ấn tròn mắt hỏi: “Là cậu ấy ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Cậu ấy bị lộ thân phận rồi, tôi định đưa cậu ấy đi, nhưng vừa rời khỏi phạm vi chùa Kim Đỉnh thì đã bị một cao thủ chèn ép”.
Dứt lời, anh nhìn lên trời thì thấy bàn tay ấy vẫn lúc ẩn lúc hiện, nhưng không thể đáp xuống.
Long Ấn trầm giọng nói: “Chùa Kim Đỉnh có pháp bảo trấn chùa, tà ma không thể vào được”.
Ngô Bình thở dài nói: “Là tôi lỗ mãng”.
Long Ấn: “Chuyện này không trách giáo chủ được, nếu họ không thể xác định mục tiêu thì nhất định sẽ giết hết tăng nhân của chùa Kim Đỉnh”.
Ngô Bình híp mắt hỏi: “Đại sư, người ra tay ban nãy ít cũng phải là cường giả cảnh giới Chân Quân rồi, ông có biết lai lịch của người đó không?’
Long Ấn: “Nếu tôi không nhầm thì đấy là lão tổ Lục Bào. 200 năm trước, Lục Bào tác quái ở Thục, sau đó bị Thánh tăng dạy cho một bài học rồi trốn sang Đông Nam Á, không dám xuất đầu lộ diện”.
Ngô Bình: “Họ không thể vào đây đúng không?”
Long Ấn: “Trong chùa Kim Đỉnh có một toà tháp Ngũ Lôi, hạng tà ma như Lục Bào không vao được đâu. Nhưng họ sẽ cử những người có tu vi cao hơn đến”.
Ngô Bình: “Mình cứ chờ xem sao đã, tôi sẽ điều trị cho những người bị bệnh trước”.
Có mấy chục người bị nhiễm độc, thậm chí có người còn đang hấp hối, Ngô Bình lập tức dùng y thuật để chữa trị cho họ.
Khi anh chữa cho những người bị nặng nhất xong thì bên ngoài chợt vang lên tiếng huyên náo, sau đó là tiếng đánh đấm. Không lâu sau, có tiếng sấm sét đùng đoàng, cuối cùng thì mới yên tĩnh trở lại.
Một tăng nhân mặc áo bào đỏ đi vào, trông người này rất trẻ, nhưng vẻ mặt uy nghiêm và có phật quang hộ thể.
Nhìn thấy người đó, Long Ấn vôi đứng dậy ra đón: “Tham kiến Kim Cương Minh Vương!”
Đây chính là Kim Cương Minh Vương, ông ta mỉm cười hỏi: “Long Ấn, lâu lắm chúng ta mới gặp lại nhỉ!”
Ông ta liếc nhìn xung quanh rồi hỏi: “Ai là Thánh tăng chuyển thế?”
Long Ấn giơ tay ra chỉ rồi nói: “Là đồ đệ Đa Cát của tôi”.
Ngô Bình ngẩn ra, Thánh tăng chuyển thế là Đan Châu cơ mà? Sao Long Ấn lại nói dối?
Kim Cương Minh Vương mỉm cười, sau đó nói với Đa Cát: “Đa Cát, cậu có muốn theo tôi về chùa Kim Cương không?”