Có kinh nghiệm của hai lần trước rồi, Ngô Bình đã đạt thành công lớn ở lò thứ ba, thành phẩm là năm viên đan dược cấp sáu thượng thượng phẩm.
Anh định luyện chế tiếp lò thứ tư thì trời đã sáng, anh gọi ông cụ Quý tới để nghe về chuyện tiêu thụ đan dược.
Thấy Ngô Bình định bán đan dược, ông cụ Quý nói: “Tiên sinh, đây là địa bàn của nhà họ Diệp, nếu muốn bán đan dược thì tốt nhất là đến nơi khác. Cách đây gần 1000 dặm có một thành tên là Đại Vũ, anh họ của tôi làm kinh doanh ở đó. Mỗi năm đều bán đấu giá rất nhiều món đồ. Nếu đan dược của cậu có thể mang đến đó đấu giá thì chắc chắn sẽ được giá cao hơn”.
Ngô Bình gật đầu: “Đến lúc đó, phải nhờ anh họ của ông rồi”.
Ông cụ Quý cười nói: “Nếu tiên sinh tin tưởng tôi thì tôi sẽ cho người mang đan dược đến đó cho anh họ tôi bán đấu giá”.
Ngô Bình: “Đương nhiên là tôi tin ông rồi”.
Vì thế, anh đã lấy năm viên Bí Lực đan cấp bốn thượng phẩm cùng bốn viên Nhập Bí Đan cấp năm thượng phẩm ra đưa cho ông cụ Quý rồi nói: “Đấu giá hoai loại này trước”.
Sau đó, anh nói cho ông cụ Quý biết công dụng cùng cấp bậc của đan dược. Nghe xong, ông cụ Quý vô cùng kinh ngạc: “Tài luyện đan của tiên sinh đã hơn vị kia của nhà họ Diệp rồi”.
Ngô Bình: “Bán đấu giá chín viên này xong, tôi sẽ xem xét việc hợp tác với anh họ ông”.
Ông cụ Quý cười nói: “Được, tôi sẽ cho người đi ngay!”
Xong xuôi, Ngô Bình lại đến hiệu thuốc để mua thêm dược liệu.
Lúc về, anh thấy trong phòng luyện đan đã có thêm không ít dược liệu, có mấy loại anh vừa đi mua nhưng không có. Anh hỏi Thanh Quan: “Các dược liệu này ở đâu ra thế?”
Thanh Quan: “Tiên sinh, là ông nội tôi sai người đi mua ở bên ngoài đấy ạ, họ vừa mang về xong. Đây là dược liệu cho tôi luyện tập”.
Ngô Bình cười nói: “Xem ra ông cậu rất hi vọng vào cậu đấy. Được rồi, hôm nay tôi sẽ dạy cậu luyện đan”.
Hai viên đan dược một to một nhỏ, hơn nữa còn là cấp bất nhập phẩm. Tuy thế nhưng với một người mới học như Thanh Quan thì cũng là điều đáng mừng rồi.
Tiếp đó, Thanh Quan đã tập trung luyện chế loại đan dược này, từ đó đã học thêm được mấy loại thủ pháp để hoàn thiệt các chi tiết nhỏ.
Ngô Bình cũng bắt đầu luyện chế lò Nhập Bí Đan thứ tư. Lần này, anh đã luyện chế được năm viên cấp năm cực phẩm. Lò thứ năm sau đó thì cũng như vậy.
Anh vừa dạy Thanh Quan vừa luyện đan nên không biết trời đã tối từ bao giờ.
Ăn tối xong, ông cụ Quý vui vẻ đến tìm Ngô Bình: “Tiên sinh, buổi đấu giá rất thành công, cả chín viên đan dược đều bán hết veo”.
Ngô Bình hỏi: “Giá thế nào?”
Ông cụ Quý: “Năm viên Bí Lực Đan là ba triệu bảy trăm mười sáu nghìn tiền Linh. Bốn viên Nhập Bí Đan được năm triệu tám. Tổng cộng là gần chục triệu. Trừ các chi phí cho anh họ tôi đi thì còn dư tám triệu”.
Nói rồi, ông ấy đưa một sấp tiền cho Ngô Bình.