Ba tiếng sau, Ngô Bình đăng nhập lại vào mạng Tiên, kết quả đã nhận được hàng nghìn tin nhắn, anh đọc lướt qua thì thấy toàn là các thầy luyện đan đã luyện chế đan dược thành công và muốn bàn bạc giá cả với anh.
Sau một hồi suy nghĩ, anh gửi tin nhắn chung cho tất cả mn là đan dược vương phẩm sẽ được mua với giá 300 nghìn tiền báu, đan dược nhất phẩm là 120 nghìn tiền báu, nhị phẩm là 50 nghìn tiền báu, tam phẩm thì 2000 tiền báu.
Loáng cái, đã có rất nhiều đan dược được chuyển bằng trận vận chuyển đến trước mặt anh, hầu hết là đan dược cấp nhị phẩm, tam phẩm cũng có, còn nhất phẩm thì ít, vương phẩm thì hiếm.
Ngô Bình nhanh chóng thu mua 5000 viên đan dược, sau đó bảo một tu sĩ dẫn mình đến quân doanh gần nhất.
Đến nơi rồi, anh biến thành hình dạng của một lang úy rồi lắc lư đi vào trong. Quân doanh này đóng quân ở trong thành, chiếm dụng hết nhà dân của mấy con phố, các người sói chia nhau ở, mỗi nhà khoảng vài hơn chục con.
Ngô Bình đáp xuống một nhà dân rồi quát lớn: “Ra hết đây mau lên, lang tướng đại nhân phát đan dược, mỗi người một viên”.
Ở đây toàn lang binh nên khi nghe thấy có đan dược thì chúng chạy ra ngay, có khoảng hơn 30 con. Các lang binh này nhận đan dược xong thì uống ngay mà không hề do dự, vì chúng tin lang úy sẽ không lừa mình.
Nhưng vừa uống đan dược xong thì toàn thân chúng đã vô lực rồi ngã xuống đất. Vài phút sau, yêu khí trên người chúng đã bay ra hết, tất cả đều khôi phục lại dáng vẻ của con người.
Ngô Bình nói: “Mọi người ở yên đây, đừng có chạy lung tung”.
Cứ thế, anh đến từng nhà một để phát đan dược, các lang binh uống đan dược xong thì đều trở lại hình dạng của con người.
Đến khi Ngô Bình chia hết 5000 viên đan dược xong thì cũng có 5000 lang binh biến trở lại thành chiến sĩ của Nhân tộc.
Nhưng ở thành này có khoảng mười nghìn người sói nên Ngô Bình lại lên mạng Tiên để mua thêm đan dược để cứu nốt các lang binh còn lại.
Có khoảng hơn mười nghìn chiến sĩ đứng thành hàng trên một khoảng đất bằng phẳng ở ngoài thành. Ngô Bình lơ lửng trên không rồi nói: “Các người dân vô tội ở đây đều đã bị các người giết chết, nhưng tôi không trách mọi người, vì mọi người đã bị Yêu tộc độc ác khống chế. Song từ giờ trở đi, tôi sẽ là đại soái của mọi người! Tất cả nghe lệnh, hãy dọn sạch các thi thể ở đây rồi mang ra ngoài thành chôn”.
Mọi người nghe lệnh rồi đều trở lại thành để dọn thi thể và mai táng.
Ngô Bình đứng trên không quan sát, anh muốn chọn một tốp người có năng lực chỉ huy trong số này. Một lát sau, anh phát hiện có người đã xây dựng được quyền uy và bắt những người khác phải nghe lệnh mình.
Khi các thi thể được chôn cất xong, Ngô Bình đã chọn ra được một tốp quản lý.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, anh nói: “Từ giờ, tôi muốn mọi người tu luyện ở trong thành, tài nguyên tu luyện sẽ do tôi cung cấp”.
Sau đó, anh về đảo Ẩn lấy các binh khí của nhà Tư Không đến trang bị cho các binh sĩ để giúp họ tăng lực chiến đấu.
Ngô Bình cho mỗi binh sĩ bình thường một thanh đoản đao, một thanh trường kiếm, một thanh trường mâu, một bộ giáp, một đôi găng tay, một đôi giày chiến và một bộ nội giáp.
Ngoài ra, anh còn chia thêm các đồ trang bị cao cấp hơn cho các quản lý, thậm chí còn có đan dược.
Các chiến sĩ tiếp tục luyện công trong nhà của mình, Ngô Bình cũng không nhàn rỗi, anh vừa mua đan dược trên mạng Tiên vừa đến tòa thành thứ hai là Kim Châu.