Ngô Bình cười hỏi: “Mọi người đang làm gì vậy?”
Thiết Huyền nghiêm mặt đáp: “Ngô Bình, nói thật lòng đám học sinh bất trị đó chúng tôi không thể quản nổi. Nhờ có cậu mà tôn nghiêm của người thầy mới được lấy lại”.
Ngô Bình đáp: “Thầy quá lời rồi”.
Lúc này La Đạo Nhất cũng đột ngột xuất hiện. Ông ấy nói: “Tiện mọi người đều ở đây, tôi có việc này cần tuyên bố. Từ nay Ngô Bình sẽ là viện phó của học viện chúng ta, trực tiếp thăng cấp lên giáo viên năm sao”.
Mọi người không ai đố kỵ mà ngược lại còn rất vui mừng, thi nhau vỗ tay.
Ngô Bình đáp: "Viện trưởng, tôi chưa lập được công lao gì, đột nhiên trở thành giáo viên năm sao có vẻ không hợp lý lắm?"
La Đạo Nhất: "Cậu có thể dẹp yên đám học sinh bất trị đó, bảo vệ được tôn nghiêm của nhà trường đã là công lao rất lớn rồi".
Nói chuyện với mọi người thêm vài câu, Thiết Huyền nói: "Viện phó Ngô, giờ cậu đã có thân phận mới rồi thì cần đổi chỗ ở khác. Để tôi đưa cậu đi xem".
Ngô Bình: "Vậy phiền anh rồi".
La Đạo Nhất và mấy người kia cũng đi cùng. Chỉ một lát sau, họ đi tới ngọn núi phía sau học viện. Ở trên núi có một biệt thự trông rất cổ kính.
La Đạo Nhất: "Viện phó Ngô, sau này đây chính là nơi ở của cậu".
Ngô Bình rất hài lòng, đáp: "Cảm ơn viện trưởng".
Ngô Bình và các thầy cô đi thăm thú căn nhà một lát, sau đó anh lấy trà ra pha mời mọi người.
Mọi người uống trà trò chuyện, nhưng đột nhiên nghe thấy ở phía trường học có một tiếng nổ vang trời. Sau đó, một đốm pháo hoa lao vút lên bầu trời. Dù là ban ngày nhưng trông vẫn vô cùng rực rỡ.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người không khỏi kinh ngạc, Lãnh Nhân nói: "Lại là cái tên hay nghịch pháo, lần này lại muốn tỏ tình với ai đây?"
Ngô Bình rất tò mò hỏi: "Tên hay nghịch pháo?"
Lãnh Nhân giải thích: "Viện phó, học viện ta có một học sinh tên là Chúc Xích Hoả, đã từng học được cách chế tạo pháo hoa. Cậu ta thường dùng pháo hoa để tỏ tình với các nữ sinh, thậm chí là giáo viên nữa".
Ngô Bình nhìn cả bầu trời đầy pháo hoa, đột nhiên trầm ngâm một lúc rồi nói: "Chúng ta đi xem xem".
Ở sân luyện võ của học viện Võ Đạo có một nam sinh tay cầm bó hoa tươi, đứng trước mặt một nữ sinh xinh đẹp như hoa, khí chất cao quý.
Thấy cảnh này, Lãnh Nhân bật cười: "Không ngờ lần này lại là một trong hai hoa khôi của trường - Khương Thi Nguyệt. Cái tên này càng ngày càng to gan rồi".
Cô nữ sinh tên Khương Thi Nguyệt lạnh lùng nhìn cậu nam sinh trước mặt, không nói một lời. Rõ ràng đây là biểu hiện của sự từ chối, thậm chí là khinh thường đến nỗi không muốn phí lời.
"Thằng nhãi, não úng nước hả? Dám tỏ tình với Thi Nguyệt sao?"
Đột nhiên, một nam sinh cao to lao tới, đá văng Chúc Xích Hoả ra. Nhìn thấy nam sinh này, Chúc Xích Hoả mặt biến sắc: "Hầu Vân Siêu, đừng có bắt nạt người quá đáng. Cậu tỏ tình được còn tôi thì không à?", Chúc Xích Hoả không phục, lớn tiếng phản bác.