Trong hang động treo hàng vạn hạt dạ minh châu, dưới ánh đèn dịu nhẹ, một người đàn ông tóc dài xõa vai đang khoanh chân ngồi đó, nửa người đã hòa vào trong đá, chỉ còn nửa thân trên là bình thường. Tuy nhiên, trên bề mặt da của người đó có một phần đã bị hóa đá.
Dương Tài Tân đến bên người đó và cúi đầu thật sâu: "Thánh tổ!"
Người đàn ông nhìn qua ước chừng bốn mươi, nhưng tuổi thật lại kinh người. Lão khẽ mở mắt ra, lạnh nhạt nói: "Mang người tới rồi sao?"
Dương Tài Tân nói: "Vâng, thánh tổ, người này là bố của Lý Nguyên Tượng, rất có thể là luyện đan sư".
Người đàn ông gật đầu với Ngô Bình, trầm giọng nói: "Sao lại xích khách lại? Cởi xiềng xích ra".
Ngô Bình nói: "Không cần, cái xiềng xích này rất thoải mái".
Dương Tài Tân: "Thánh tổ, người này không yếu, đệ tử sợ không kiểm soát được, vì vậy tạm thời xích cậu ta lại".
Ngô Bình: "Đừng giả nhân giả nghĩa, chỉ cần nói cho tôi biết mục đích của các người là gì".
Người đàn ông tóc dài khẽ mỉm cười: "Ta là lão tổ của nhà họ Dương, ngày xưa không thể tu thành thánh, thân thể hóa đá, cần một viên đan dược đặc thù mới có thể khôi phục lại. Lần trước, ta đã nhìn thấy viên Ngộ Chân Đan do cậu đây luyện chế, hiệu quả rất tuyệt vời. Vì vậy, ta muốn nhờ cậu luyện đan cho ta".
Ngô Bình: "Nếu muốn nhờ tôi luyện đan thì chỉ cần nói chuyện bình thường, tại sao lại lừa tôi? Còn nữa, con trai Nguyên Tượng của tôi đâu?"
Người đàn ông tóc dài cười nói: "Nhà họ Dương gia hiện tại rất cần một luyện đan sư như cậu, hi vọng cậu có thể ở lại nhà họ Dương".
Ngô Bình híp mắt: "Các người muốn cầm tù tôi?"
Người đàn ông tóc dài: "Cậu hiểu như vậy cũng không sai, nhưng nếu cậu có thể phối hợp, ta sẽ không để cậu chịu thiệt".
Ngô Bình: "Tôi có thể cân nhắc, nhưng trước đó, tôi muốn gặp Lý Nguyên Tượng".
Dương Tài Tân lạnh lùng nói: "Đồng ý trước, nếu không tôi sẽ giết con trai của cậu!"
Ngô Bình thở dài: "Ông thực sự nghĩ rằng thánh trận này thực sự có thể áp chế tôi?"
Dương Tài Tân giật mình, nhưng sau đó lại bình tĩnh lại: "Hừ, chẳng lẽ cậu có thể chống lại thánh trận?"
Người đàn ông tóc dài: "Đừng cố gắng chống cự, đại trận này cho dù là Đại La đạo quân tới cũng bó tay".
Ngô Bình: "Tôi nói một lần cuối cùng, giao Lý Nguyên Tượng ra, tôi có thể tha cho các người".
“Đồ tự phụ!”, Dương Tài Tân tức giận, dùng tay tát vào má trái của Ngô Bình.
Ông ta vừa mới giơ tay lên, liền nghe "ầm" một tiếng, một luồng khí tức Thánh Hoàng được phóng thích ra. Thánh hoàng là vua của Thánh nhân, vào ngay lúc cảm nhận được khí tức Thánh hoàng, trận pháp lập tức sụp đổ, thánh uy lập tức tiêu tán.
"Rắc rắc!"
Xiềng xích trên người Ngô Bình vỡ tan ngay lập tức, sau đó anh tóm lấy tay của Dương Tài Tân và ném ông ta xuống đất. Ông ta phun ra một ngụm máu và suýt nữa bất tỉnh.
Người đàn ông tóc dài lộ ra vẻ kinh hãi: "Trên người cậu làm sao có thể có khí tức Thánh hoàng?"