Thấy nhóm người Ngô Bình xuất hiện, một gã Đông Doanh liền trừng mắt hỏi: “Ê, làm gì đấy?”. Tiếng Viêm Long của gã rất gượng, chỉ miễn cưỡng nghe hiểu được.
Ngô Bình phớt lờ họ, vào phòng ngủ trước.
Ba thi thể đều không mặc quần áo, trên người đầy vết thương, có vết cắn, vết bỏng, cả vết dao cứa.
Vẻ mặt của họ đều rất hoảng sợ, chắc chắn đã chịu rất nhiều đau đớn trước khi chết. Mà hạ bộ của ba thi thể đều bê bết máu, cực kỳ thê thảm.
Ngô Bình kiểm tra chi tiết, kết luận ba cô gái đều chết do mất máu quá nhiều. Đám người Đông Doanh này rõ là chơi quá trớn, không màng hậu quả.
Ra khỏi phòng ngủ, sắc mặt anh tối sầm.
Gã Đông Doanh kia nhìn ra anh là người đến đây điều tra, bèn hét to: “Ê! Định khi nào mới thả chúng tôi đi đây? Chúng tôi là người của thương hội đấy nhé, các người giam giữ chúng tôi sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến vấn đề ngoại giao”.
Ngô Bình nắm cổ áo gã như nhấc một con chó chết. Gã kinh hoảng toan phản kháng, nhưng toàn thân đều bị khống chế, không thể nhúc nhích.
Gã hoảng sợ, hét lên: “Muốn làm gì hả?”
Ba tên Đông Doanh còn lại cũng bật dậy, lạnh lùng trừng mắt nhìn Ngô Bình. Nhưng ngay giây tiếp theo, Dương Đoạn và Lâm Bạch đã toả ra một luồng khí tức cực mạnh, khiến bọn chúng biến sắc, không dám động đậy nữa.
Ngô Bình vỗ mấy cái lên người gã Đông Doanh ấy, hờ hững nói: “Giết người, đền mạng!”
Dứt lời, anh thả tay ra. Gã Đông Doanh ngồi phịch xuống đất, giận dữ nhìn Ngô Bình: “Có thể nhìn ra anh cũng là người tu hành. Chủ nhân của tôi là nhẫn thánh đấy! Anh, chắc chắn muốn chống đối tôi chứ?”
Ngô Bình phớt lờ gã, lấy điện thoại ra rồi bật camera.
Gã Đông Doanh đang thấy khó hiểu thì đột nhiên trợn trừng mắt. Gã cảm thấy cơ bắp của mình đều đang co rút. Cường độ rất dữ dội, mỗi thớ cơ đều co thắt, mỗi sợi gân đều căng ra.
“A…”
Vài giây sau, gã gào lên thảm thiết, cả người cuộn tròn lại, sau đó thì tiếng đứt gân vang lên! Ngay sau đó, những thớ thịt không còn được kiềm hãm ấy lập tức co lại.
Đây thật sự là một quá trình vô cùng đau đớn. Gã Đông Doanh thuộc cảnh giới Thần này chẳng mấy chốc đã ngất đi. Nhưng Ngô Bình đá gã một cái, gã lập tức tỉnh táo lại rồi tiếp tục gào thét thảm thương.
Làn da của gã xuất hiện nhiều mụn thịt cực lớn. Gã không ngừng la hét, khiến các cảnh sát đứng bên ngoài sợ hãi, bàng hoàng nhìn vào phòng.
Ba tên Đông Doanh còn lại đều biến sắc. Một tên giận dữ nói: “Các người đã làm gì?”
Ngô Bình vừa quay vừa hờ hững đáp: “Bàn Cân Thủ, vừa mới học được. Không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy”.
Ba tên ấy đều lộ vẻ kinh sợ, người này đáng sợ quá!
Lúc này, do co rút cơ, các chức năng cơ thể của gã Đông Doanh nằm dưới đất đã dần dần sút giảm. Gã không thể hít thở, tim ngừng đập, cơ thể cứng lại rất nhanh, tắt thở mà chết. Cơ thể gã cuộn tròn lại như một viên tôm chiên xù.
Lúc này, một thanh niên dẫn đội xông vào, tức giận nói: “Các người đang làm gì thế hả?”
Những người này đều mặc cảnh phục, xem ra là người của cục cảnh sát thành phố. Thanh niên nọ nhìn thấy thi thể của gã đàn ông Đông Doanh, liền phẫn nộ nhìn Ngô Bình: “Người này do anh giết?”
Thường Minh tiến về phía trước: “To gan! Anh biết anh đang nói chuyện với ai không hả?”