Ngô Bình: “Đường chủ Tống, anh có thể chỉ huy tôi, nhưng chỉ có Diệp Thiên Tông mới ra lệnh cho tôi được thôi’.
Nghe thấy tên Diệp Thiên Tông, Tống Dịch Tinh lập tức biết điều hẳn rồi nói: “Diệp Thiên Tông nhiều tuổi rồi, chẳng mấy mà về vườn, sau đó sẽ đến lượt bố tôi lên thay”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Chí ít thì Diệp Thiên Tông vẫn đang đương vị, mà nếu sư huynh của tôi rời khỏi Thần Võ Ti thì tôi cũng đi”, dứt lời, anh cúp máy rồi gọi cho Diệp Thiên Tông.
Phải một lúc lâu thì ông ấy mới nghe máy.
“Sư huynh, có chuyện gì thế ạ? Sao Tống Dịch Tinh lại thay Lý Kim Tượng rồi?”, Ngô Bình hỏi.
Giọng nói của Diệp Thiên Tông có vẻ buồn bã: “Sư đệ, mấy ngày qua anh luôn phải tranh đấu với người đó. Giờ xem ra anh không phải đối thủ của ông ta rồi. Chẳng mấy nữa là anh sẽ rời Thần Võ Ti”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Sư huynh, thực lực của anh không hề yếu, sao lại bị người khác giành mất chức vụ?”
Diệp Thiên Tông thở dài nói: “Chuyện kể ra thì dài lắm, chờ anh từ chức xong rồi sẽ kể chi tiết cho cậu nghe”.
Ngô Bình: “Vâng, sư huynh, giờ em phải đến Thạch Thành để xử lý việc ở đấy”.
Diệp Thiên Tông: “Cậu không cần đi đâu, anh sẽ cho người đến giải quyết”.
Ngô Bình thấy là lạ: “Sư huynh, lẽ nào chuyện này có nội tình gì ư?”
Diệp Thiên Tông lại thở dài: “Chuyện lằng nhằng lắm, anh không muốn cậu bị liên luỵ. Sư đệ, anh già rồi, cũng chỉ làm được đến vậy thôi. Nhưng cậu thì khác, tiền đồ của cậu rộng mở hơn nên anh không muốn làm ảnh hưởng đến cậu”.
Ngô Bình cau mày: “Sư huynh, nếu anh không nói rõ ra thì em vẫn đến Thạch Thành đấy”.
Diệp Thiên Tông bó tay nên đành nói: “Sư đệ, nếu cậu thật sự muốn biết thì tối nay hãy đến Thạch Thành gặp anh”.
Ngô Bình: “Sư huynh, anh sẽ đến Thạch Thành à?”
Diệp Thiên Tông: “Anh đến xem vụ thành viên mất tích, cậu tới rồi gọi cho anh”.
Ngô Bình: “Vâng”.
Ngô Bình phóng như bay đi nên loáng cái đã đến địa điểm của đội Sấm Sét, nhóm Chu Vũ đã chuẩn bị xong, sau đó lên xe cũng Ngô Bình đến Thạch Thành.
Bọn họ đi hai xe, một chiếc là xe của Ngô Bình, một chiếc là xe việt dã.
Xe của Ngô Bình do Nghiêm Gia Câu lái, xe sau thì Tống Tiểu Lương lái, Ngô Bình ngồi ở ghế lái phụ rồi bắt đầu suy nghĩ.
Sư huynh anh rõ ràng có điều gì muốn nói trong điện thoại nhưng lại thôi, Ngô Bình càng nghĩ càng thấy lo lắng, giữa đường anh lại gọi cho Dương Mộ Bạch.
Ông ấy nghe máy ngay: “Sư đệ, tìm anh có việc à?”
Ngô Bình hỏi: “Anh đang đâu đấy?”
Dương Mộ Bạch: “Anh đang làm