Viêm Dương lao ra ngoài, một vài phút sau thì quay trở lại báo cáo với vẻ kinh ngạc: “Thượng tiên, kết giới này không hề bình thường, tôi không cách nào phá được!”
Ngô Bình khẽ thở dài: “Là do tôi đã quá chủ quan. Đúng ra tôi phải sớm nghĩ ra bọn chúng bắt Lâm Băng Tiên vốn là để dụ tôi tới”.
Vardi ngạc nhiên: “Kẻ muốn đối phó với giáo chủ là ai?”
Ngô Bình: “Giờ tôi vẫn chưa rõ”.
Anh đi ra ngoài, quan sát tứ phía thì phát hiện trên kết giới dán đầy bùa, khí tượng không hề bình thường. Đừng nói là anh, cho dù có là Tiên quân ở đây cũng không phá nổi kết giới này.
Không lâu sau, Đinh Phụng mang một tốp người tới. Anh ta hỏi: “Long chủ tìm tôi có việc gì vậy?”
Ngô Bình: “Ai bảo anh quay lại đây?”
Đinh Phụng: “Đường Hiến nói Long chủ tìm tôi có việc nên bảo tôi đưa anh em tới đây”.
Ngô Bình thở dài: “Xem ra Đường Hiến này đã bị mua chuộc rồi”.
Đinh Phụng kinh ngạc: “Long chủ, có chuyện gì vậy?”
Ngô Bình nói rõ tình hình, Đinh Phụng nghe xong thì vẻ mặt vô cùng khó coi, đáp: “Việc này… để tôi dẫn anh em phá vòng vây bảo vệ Long chủ an toàn rời khỏi đây!”
Ngô Bình xua tay: “Không có tác dụng, đối phương đã sử dụng kết giới mà tôi không thể phá giải”.
Nói rồi, anh quay vào trong nhà, lấy ra túi trà rồi đích thân pha trà cho những người vừa tới. Trong không gian trữ đồ của anh không chỉ có trà mà còn có nước để pha trà.
Mùi trà thơm thoang thoảng bay ra xung quanh, Ngô Bình uống một ngụm nhỏ.
Đinh Phụng thì không thể ngồi yên nói: “Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi đợi sao?”
Ngô Bình: “Cứ kiên nhẫn chờ đợi và quan sát. Bất kể mục đích của đối phương là gì thì cũng phải đợi hắn lộ diện mới biết được”.
Hai người họ đang nói chuyện thì có người đi vào biệt thự. Đó là một thiếu niên mười bảy tuổi, da ngăm đen, vóc người gầy gầy. Cậu ta mặc áo sơ mi hoa, cười ha ha bước vào phòng khách.
Cậu ta hơi cúi người, nói với Ngô Bình: “Tham kiến giáo chủ”.
Ngô Bình đánh giá cậu thiếu niên này. Cậu ta không có tu vi nhưng tố chất tâm lý rất tốt, nhịp tim bình thường, hô hấp ổn định.
Cậu thiếu niên: “Giáo chủ, tôi tên là A Tài. Tôi phụng mệnh chuyển lời đến giáo chủ”.
Ngô Bình: “Ồ, lời gì vậy?”
Cậu thiếu niên: “Các vị trưởng lão bảo tôi chuyển lời đến giáo chủ xem giáo chủ có đồng ý từ bỏ vị trí giáo chủ Hắc Thiên Giáo không? Nếu giáo chủ đồng ý thì họ sẽ đền bù thích đáng”.
Ngô Bình: “Vậy không đồng ý thì sao?”
Cậu thiếu niên: “Nếu không đồng ý thì giáo chủ chỉ có thể chết ở đây. Đương nhiên, những người có liên quan đến giáo chủ cũng sẽ phải chết”.
Ngô Bình: “Việc quan trọng thế này vẫn nên để các vị trưởng lão tới bàn bạc trực tiếp”.