Ngô Bình: “Sai lệch khoảng năm phút gì đấy”.
Tên đầu trọc khâm phục nói: “Ti mệnh Ngô, tại sao ông Bảy lại chết?”
Ngô Bình: “Chắc tà ma đã xâm nhập vào người ông ấy lâu rồi, sau đó liên tục cắn nuốt sinh lực. Cho đến tối qua, tà ma đã chiếm hết sức sống nên Đường Vô Mệnh mới chết”.
Thật ra, anh chưa nói hết ý. Kẻ tấn công anh ban nãy có lẽ là tà ma trong người Đường Vô Mệnh. Nó phân thân để tấn công anh, kết quả đã bị Đạo Chủng xử lý. Tà ma bị hụt sức nên mới cắn nuốt thần hồn của Đường Vô Mệnh để hồi sức.
Tên đầu trọc khiếp sợ, sau đó quan sát xung quanh, như sợ tà ma lại xuất hiện.
Ngô Bình: “Không cần phải nhìn, nó đi rồi”.
Tạ Công Quyền thở dài: “Lần trước, ông Bảy đã bị tà ma tấn công, lần này lại bị tiếp, ông trời thật bất công với ông ấy”.
Đúng lúc này, có người hấp tấp chạy vào nói: “Tả tưởng, có mấy người anh em của mình chảy máu khắp các lỗ rồi chết, người mau đi xem đi ạ!”
Tả tướng giật mình rồi nói với Ngô Bình: “Ti mệnh, phiền cậu đi cùng tôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Được!”
Bọn họ đi tới khe núi, có bốn đệ tử của Thiên Sát bỏ mạng ở đó, các lỗ của họ chảy máu đen, mặt thì méo mó.
Ngô Bình liếc nhìn là biết họ bị tà ma cướp sinh lực, anh thở dài nói: “Đúng là tác phong của tà ma, không ngờ trước khi đi, nó vẫn hại người tiếp”.
Tên đầu trọc giậm chân: “Ti mệnh, lẽ nào mình không có cách gì đối phó nó ư?”
Ngô Bình: “Nó không có thân thể, hành tung thì bí ẩn, muốn phòng còn khó, nói gì đến đối phó”.
Một lát sau, lại có đệ tử đến báo cũng phát hiện thi thể ở một khe núi khác. Nhóm Ngô Bình qua xem thì cũng là những thi thể bị tà ma hại.
Tạ Công Quyền bảo người xử lý thi thê, sau đó mời Ngô Bình vào nhà trúc: “Ti mệnh, cậu học rộng biết nhiều, đã từng cứu mạng ông Bảy. Cậu có thể dạy chúng tôi cách phòng tà ma không?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế này đi, tôi sẽ cho các người mấy lá bùa giết tà ma”.
Tạ Công Quyền cảm kích: “Cảm ơn ti mệnh”.
Đường Băng Vân nhanh chóng tới đây, trông thấy thi thể của Đường Vô Mệnh, cô ấy quỳ xuống đất rồi ôm thi thể bật khóc.
Cô ấy được Đường Vô Mệnh nuôi lớn nên coi ông ấy như bố mình, giờ Đường Vô Mệnh bị tà ma giết hại, cô ấy khóc đau thương như một đứa trẻ.
Ngô Bình đỡ Đường Băng Vân dậy rồi ôm cô ấy vào lòng, an ủi: “Băng Vân, hãy cố nén bi thương”.
Đường Băng Vân là một người cứng rắn, cô ấy khóc một trận xong thì bình tĩnh lại nói: “Tả tưởng, ông hãy kể lại việc ở đây với trưởng lão của môn phái”.
Tạ Công Quyền nhận lệnh rồi đi ngay.