Bà ta giận dữ: “Cậu là cái thá gì mà dám nhúng mũi vào chuyện của tôi?”
Ngô Bình: “Người của Thần Võ Ti!”
Giáp bà bà trầm ngâm một lát rồi đáp: “Thần Võ Ti các người cũng nhanh tay thật đấy. Được, nếu các người đã nhúng tay vào thì tôi chấp nhận dừng lại”.
Ngô Bình: “Coi như bà thức thời, tôi ở nhà họ Thiệu đợi bà. Nếu bà qua đây giải cổ độc thì tôi sẽ không truy cứu vụ án này”.
Giáp bà bà thoáng do dự một lát rồi đáp: “Được, tôi sẽ tới”.
Thấy Ngô Bình chỉ cần gọi một cuộc điện thoại đã khiến Giáp bà bà khuất phục, Thiệu Tôn vừa kinh ngạc vừa bội phục. Anh ta hỏi: “Anh Ngô, Thần Võ Ti là gì vậy?”
Diệp Huyền lườm anh ta một cái, đáp: “Đó là việc cơ mật của quốc gia, đừng có nghe ngóng lung tung”.
Thiệu Tôn vội nói: “Vâng vâng, không tuỳ tiện nghe ngóng. Cảm ơn anh Ngô rất nhiều về chuyện hôm nay. Sau này, nếu có cần nhà họ Thiệu hỗ trợ bất kỳ việc gì thì anh cứ việc mở lời ạ”.
Thiệu Bồi Trân tiếp lời: “Tiểu Tôn nói đúng đấy. Sau này cậu Ngô có chuyện gì cần đến nhà họ Thiệu, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình”.
Ngô Bình cười nói: “Ông Ngô khách sáo quá rồi. Bảo vệ quốc gia và người dân là chức trách của tôi”.
Giáp Bà Bà hiển nhiên đang ở gần đây, chưa đầy mười phút đã xuất hiện. Đó là một bà lão mặc đồ đen, trên người đầy mùi quái lạ, mù một mắt, trên mặt có vết bớt rất to.
Bà ta nhìn Ngô Bình dò xét: “Cậu là người gọi đến?”
Ngô Bình tiến lên một bước: “Phải”.
Giáp Bà Bà gật đầu: “Xem ra cậu quen biết người nhà họ Đào nên mới nghe ngóng lai lịch của tôi từ đó”.
Ngô Bình đáp: “Tôi và Đào Như Tuyết là bạn. Giáp Bà Bà, bà hãy cứu người đi”.
Bà lão ấy chậm rãi bước đến trước mặt Thiệu Minh Triết - người vẫn đang bị giữ chặt, bàn tay gầy guộc ấn lên miệng đối phương. Nửa phút sau, bà ta lấy ra một thứ gì đó, bỏ vào túi rồi đứng dậy: “Ổn rồi”.
Vài giây sau, Thiệu Minh Triết tỉnh táo lại, đoạn ngồi dậy, khó hiểu hỏi: “Bố à, sao ở đây nhiều người quá vậy? Sao con lại ngồi dưới đất?”
Thiệu Tôn vội đỡ ông dậy, đoạn trả lời: “Bố ơi, không sao nữa rồi”.
Giáp Bà Bà vỗ mấy cái lên người Thiệu Hành Vận, đối phương ho vài lần rồi tỉnh táo hơn hẳn.
Bà ta quay lại hỏi tên Ngô Bình.
Ngô Bình đáp: “Tôi là Ngô Bình, người của Giang Nam Đường. Giáp Bà Bà, giết người đoạt tài là đại kỵ trên giang hồ. Lần này tôi tha cho bà. Nếu lần sau gặp lại, tôi nhất định sẽ diệt trừ hai mẹ con bà!”
Mí mắt Giáp Bà Bà giật giật: “Khẩu khí không nhỏ nhỉ! Tuy tôi kính nể Thần Võ Ti, nhưng tiểu bối như cậu có tư cách gì mà vô lễ với tôi?”
Ngô Bình nhướng mày: “Không phục à? Bà có thể hạ cổ thử xem có làm tổn hại đến tôi được không”.
Giáp Bà Bà trừng mắt nhìn anh, con mắt duy nhất loé lên vẻ hung ác: “Nếu cậu đã mở lời, thế thì tôi sẽ làm theo yêu cầu của cậu”.