Ngô Bình như có điều suy nghĩ nói: “Chắc là dấu hiệu của việc linh khi hồi phục đấy, đúng như tôi đoán”.
Thần Chiếu: “Chủ nhân, bao giờ thì người về? Dạo này tôi thấy lo lắm, cảm giác sắp có chuyện lớn xảy ra rồi”.
Ngô Bình: “Không phải lo, chuyện gì đến thì phải đến thôi”.
Ngập ngừng một lát, anh nói: “Ông về trước đi, tôi về sau”.
Thần Chiếu đi rồi, Ngô Bình nói: “Thanh Dao, cô đến kho báu Nhân Vương với tôi”.
Lâm Thanh Dao cười nói: “Được”.
Lần trước, khi Ngô Bình đến kho báu cho đệ tử số một, anh mới là Thần Quân nên thu hoạch không được nhiều. Vì khi báu Thần Quân đã bị các đệ tử số một trước đó lấy đi khá nhiều, không còn lại nhiều bảo bối nữa.
Lần này thì khác, anh đã là tu sĩ cảnh giới Nhân Vương nên đã đủ tư cách vào kho báu Nhân Vương. Mà kho báu này thì chưa từng có ai mở được.
Anh rất mong chờ, không biết mình sẽ lấy được bảo bối gì ở đây.
Đến nơi rồi, Ngô Bình đứng trước một chiếc biển có ghi kho báu dành riêng cho tu sĩ cảnh giới Nhân Vương đang sáng lấp lánh, sau đó có một cánh cửa xuất hiện.
Anh và Lâm Thanh Dao đi vào bên trong thì nhìn thấy có ba cái giá để đồ được làm bằng ngọc tiên và năm cái hòm bảo bối để dưới đất.
Mắt Ngô Bình sáng lên, đồ trên giá không nhiều, mỗi giá chỉ có vài món.
Giá thứ nhất có các món đồ như bao tay được khắc phù chú kỳ diệu, một đôi giày da thú và một thanh đoản kiếm.
Lâm Thanh Dao lầm cái bao tay lên rồi ngạc nhiên nói: “Là bảo cụ!”
Vào thời tu chân, những thứ có thể tăng thực lực của tu sĩ được gọi là linh cụ và bảo cụ. Trong đó, bảo cụ được chia từ cấp một đến cấp mười, mỗi cấp lại được chia thành hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm.
Ngô Bình đã đọc ghi chép trong bộ Tạp nên biết ngay chiếc bao tay này là bảo cụ cấp năm thượng phẩm. Những bảo cụ thế này bây giờ rất hiếm nên có giá trị cực cao.
Anh đeo cái bao tay lên, bên trong nó đã phát ra rất nhiều nguồn năng lượng nối liền với linh lạc và thần lạc của Ngô Bình.
Loáng cái, trong đầu anh đã có thông tin liên quan đến cái bao tay này. Bên trong nó được phong ấn một loại thần thông và hai loại pháp thuật.
Chỉ cần anh truyền pháp lực vào trong là có thể phóng ra thần thông và pháp thuật rất mạnh. Khi không sử dụng đến, chiếc bao tay sẽ hâp thu pháp lực và liên tục tích luỹ. Chờ lúc có người dùng đến nó, pháp lực này sẽ bùng nổ và tạo thành lực sát thương khủng khiếp.
Ngoài ra, công dụng chính của chiếc bao tay vẫn là phòng ngự, pháp lực mà nó hấp thu có thể chuyển hoá thành lá chắn mạnh mẽ, bảo vệ Ngô Bình khỏi tấn công của kẻ địch.
Anh đi đôi giày da lên thì thấy rất vừa vặn, tuy nó không có phép thuật nhưng chất liệu da của nó là của một con mãnh thú nào đó. Khi Ngô Bình chạy hoặc đá kẻ địch, chất liệu da này sẽ tạo ra sức mạnh giúp anh tăng tốc nhanh hơn, uy lực tấn công cũng mạnh hơn.
Cuối cùng là thanh đoản kiếm kia, nó là một bón bảo cụ cực phẩm, có hai phép thần thông bên trong và cũng cần có pháp lực để thi triển. Thân kiếm rất sắc bén, không hề thua kém kiếm Hắc Long.
“Được đấy!”, Ngô Bình hài lòng gật gù.