Ngô Bình hơi thắc mắc, sao đột nhiên bố mẹ lại về quê cãi nhau, lẽ nào đã có chuyện gì khác xảy ra sao?
Đúng vậy, lúc này Ngô Đại Hưng đau đớn nói: “Mẹ, con cũng là con trai của mẹ, con tự nhận mình không làm chuyện gì sai, sao mẹ lại phải đối xử với con như thế? Con kết hôn thì không màng tới, đền bù nhà không chia cho con thì thôi đi, bây giờ còn lấy hết tiền bồi thường của gia đình con đưa cho Ngô Cường. Lần này mẹ thật sự quá đáng lắm”.
Lần này có giọng một người khác vang lên, đó là chú hai của Ngô Bình, Ngô Cường.
Ngô Cường nói: “Anh à, mặc dù hộ khẩu của anh vẫn còn ở trong thôn nhưng anh lại không sống ở đó, em nhận số tiền bồi thường đó thay anh cũng chẳng có gì lạ mà”.
Lúc này Ngô Bình nhấn chuông cửa, tiếng cãi cọ bên trong dừng lại, Ngô Cường bước đến mở cửa.
Nhìn thấy Ngô Bình đến, Ngô Cường nhướng mày đứng sang một bên nhường đường.
Ngô Bình nói: “Chú hai, mọi người đang cãi gì thế?”
Ngô Bình không nói gì, Dương Quế Chi rơi nước mắt nói: “Tiểu Bình, chẳng phải đã bảo con ở nhà rồi sao, còn đến đây làm gì?”
Ngô Bình nói: “Con không sao, đến xem thử thôi”.
Cậu nhìn Ngô Đại Hưng: “Bố, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Ngô Đại Hưng thở dài: “Một mảnh đất trong thôn đã được bán, mỗi hộ gia đình nhận được một khoản tiền tính theo đầu người, khoảng một trăm năm mươi nghìn tệ. Nhà chúng ta có ba người, có thể nhận được khoảng bốn trăm sáu mươi tệ, số tiền này đều bị bà nội của con đưa cho chú hai của con”.
Ngô Bình “Ồ” một tiếng, sau đó cậu nhìn bà lão mặc váy hoa, bà ta không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm Ngô Bình nói: “Tiểu Bình, cháu đừng hẹp hòi giống như bố cháu chứ, chẳng rộng lượng tí nào”.
Ngô Bình cười nói: “Bà nội, cháu biết bà thiên vị, không thích cả nhà cháu nhưng dù sao bố cháu cũng là con trai ruột của bà mà nhỉ?”
Bà lão quay đầu sang chỗ khác, lạnh lùng nói: “Bà à, chỉ nhờ vào con trai út dưỡng lão đến cuối đời, bà chẳng mong gì vào nhà cháu cả”.
Nghe thế, Ngô Đại Hưng cực kỳ đau lòng, một người đàn ông như thế cũng không kiềm chế được mà mắt ngấn nước, siết chặt nắm đấm.
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Được, cháu sẽ quyết định thay bố, cháu không cần số tiền này nữa nhưng bà nội nhất định phải nhớ lời bà đã nói, đừng mong chờ bố cháu sẽ quan tâm dưỡng lão cho bà đến cuối đời. Còn chú hai, sau này ngộ nhỡ bố cháu có phát đạt, chú cũng đừng mơ moi được một xu nào của ông ấy”.
Ngô Bình nghe xong câu này thì cực kỳ vui vẻ: “Tiểu Bình, cháu bị điên à? Nếu bố cháu có thể phát đạt, lợn nái cũng có thể trèo lên cây đấy”.
Ngô Bình không cãi lại, cậu lấy một bản hợp đồng ra đưa cho Ngô Đại Hưng, cười nói: “Bố xem đây là cái gì?”
Ngô Đại Hưng nhận lấy bản hợp đồng rồi đọc lướt qua, càng đọc mắt ông ấy càng trợn to, cuối cùng ngạc nhiên nói: “Tiểu Bình, bây giờ công ty taxi này là của con rồi à?”
Ngô Bình khẽ cười, gật đầu: “Vâng, sau này sẽ do bố quản lý ạ”.
Ngô Đại Hưng không dám tin vào mắt mình, ông ấy hỏi: “Nhưng công ty lớn như vậy, sao…”
Ngô Bình: “Bố, về nhà rồi con sẽ nói với bố sau”.
Ngô Đại Hưng gật đầu: “Ừ”.
Ngô Cường vẫn liếc nhìn bản hợp đồng, nhưng ông ta lại không nhìn được rõ. Thế nhưng qua lời của Ngô Đại Hưng, ông ta đã mơ hồ biết được điều gì đó, thế là ông ta lập tức cười hỏi: “Tiểu Bình, cháu có công ty taxi à?”