Ngô Bình dứt lời, người nhà họ Thiệu ai nấy mặt cắt không còn giọt máu. Không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra!
Thiệu Bồi Trân suy nghĩ một lát rồi hỏi Ngô Bình: “Vậy lần này cậu tới đây, có phải có cách chữa cho con trai tôi không?”
Ngô Bình: “Cho dù có chữa được cũng chẳng ích gì, bởi Giáp bà bà sẽ lại ra tay. Giờ việc chúng ta cần làm là khiến bà ấy nguôi giận. Tôi đã nhờ bạn tôi liên hệ với bà ấy, tốt nhất hãy tìm đứa cháu trai đã gây tội của ông tới đây”.
Thiệu Bồi Trân lập tức ra lệnh: “Người đâu, đi gọi Thiệu Hành Vận đến đây ngay!”
Người nhà họ Thiệu mời Diệp Huyền và Ngô Bình ngồi xuống rồi rót trà cho họ. Không lâu sau, Ngô Bình nhận được điện thoai của Đào Như Tuyết.
“Ngô Bình, em đã liên lạc với Giáp bà bà rồi. Bà ấy nói anh có thể thử chữa cho con gái bà ấy rồi sẽ giải cổ độc cho người đàn ông kia, nhưng sẽ không cứu được hung thủ trực tiếp hại con gái bà ấy đâu”.
Ngô Bình: “Bà ấy đã ra tay với người đó rồi sao?”
Đào Như Tuyết: “Đúng vậy, hơn nữa còn dùng loại cổ trùng tàn độc nhất gọi là Hoá Huyết Cổ. Trong vòng một trăm ngày, các bộ phận trên cơ thể người bị hạ cổ sẽ chảy máu mưng mủ, chết vô cùng đau đớn”.
Ngô Bình thở dài: “Em cố gắng thương lượng lại với bà ấy được không. Cứ nói anh sẽ giúp con gái bà ấy hồi phục như ban đầu. Còn về hung thủ thì trừng phạt bằng biện pháp phù hợp là được rồi, không nhất thiết phải ra tay giết người”.
Đào Như Tuyết: “Vậy để em thử, nhưng chỉ sợ bà ấy không đồng ý”.
“Được, có tin gì lập tức báo với anh nhé”.
Sau khi cúp điện thoai, anh nói: “Bà ấy đồng ý giải cổ, nhưng chưa chắc đã tha cho hung thủ. Nếu bà ấy không dừng tay thì hung thủ trong vòng một trăm ngày sẽ chết, hơn nữa chết một cách cực kỳ đau đớn”.
Thiệu Bồi Trân cau mày: “Hành Vận là cháu tôi, bố mẹ nó mất sớm, nó do một tay tôi nuôi lớn. Cậu Ngô có thể giúp thương lượng lại với bà ấy không, cố gắng giữ lại cái mạng cho nó”.
Ngô Bình đang định nói gì đó thì một người thanh niên đi vào. Người này có khuôn mặt với đường nét khá sắc, anh ta liếc mắt nhìn quanh rồi cung kính nói với Thiệu Bồi Trân: “Ông nội, ông tìm cháu có việc gì sao?”
Thiệu Bồi Trân gật đầu: “Có một vài việc, ngồi đi”.
Thiệu Hành Vận vừa xuất hiện, Ngô Bình liền nhận ra trên người anh ta vốn không hề có Hoá Huyết Cổ như Đào Như Tuyết nói mà có một loại cổ trùng thao túng tâm lý khác gọi là Khống Tâm Cổ! Tim anh đập nhanh hơn một nhịp, vội vã gọi cho Đào Như Tuyết.
Điện thoại vừa thông, anh hỏi ngay: “Như Tuyết, em đang ở đâu?”
Đào Như Tuyết: “Em đang chuẩn bị đi gặp Giáp bà bà, đang trên đường rồi”.
Ngô Bình thở phào nhẹ nhõm: “Em không được đi gặp bà ấy, giờ tới nhà anh ngay đi”.
Ở đầu dây bên kia, Đào Như Tuyết không khỏi đỏ bừng mặt: “Đến nhà anh sao?”
Ngô Bình: “Đúng vậy, đến nhà anh đi. Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, đến trò chuyện một chút”.
Đào Như Tuyết cắn môi đáp: “Được, vậy giờ em qua”.