Mọi người lần lượt lên tiếng chỉ trích Ngô Bình, Thiên soái lại cười, ông ấy nói: "Người trẻ mà, có gan làm là tốt rồi. Bổn soái cảm thấy cứ cho cậu ấy một cơ hội đi".
Sau đó, ông ấy hỏi một người đàn ông trung niên râu đen đội mũ trắng đứng bên cạnh: "Quân sư, ông cảm thấy tôi nên cho cậu ấy những gì?"
Quân sư cười nói: "Mắt nhìn người của Thiên soái là chuẩn nhất, ngài đã tin cậu ấy như vậy cho thấy cậu ấy có cơ hội thắng. Thuộc hạ nghĩ rằng nên cho thêm cậu ấy năm trăm nghìn tinh binh, hai mươi chiếc thuyền tiên, mười nghìn con rối Thiên Tiên, hai mươi nghìn pháo tiên, và ba mươi vị tiên thuật sư".
Nghe quân sư nói vậy, mọi người đồng loạt lắc đầu, cảm thấy cho một người mới nhiều tài nguyên như vậy quả thật rất mạo hiểm. Nhưng Thiên soái đã có lời, bọn họ không dám nói thêm gì.
Thiên soái gật đầu: "Ừm, cho những thứ này cũng được. Thêm một thứ nữa, giao cho cậu ấy Cấp Hoả Vệ của tôi. Thêm ba nghìn Cấp Hoả Vệ thì có lẽ cậu ấy sẽ có vài phần thắng".
Quân sư cười đáp: "Thiên soái là người yêu quý nhân tài, Ngô tướng quân này thật tốt số".
Rất nhanh Ngô Bình đã nhận được câu trả lời, nhìn thấy câu trả lời, anh giật cả mình. Anh không ngờ Thiên soái đồng ý nhanh như vậy, lại còn cho thêm rất nhiêu binh mã trang bị!
Anh suy nghĩ rồi nói: "Truyền lệnh, bảo các tướng sĩ chuẩn bị cho tốt, đêm nay xuất chinh!"
Chẳng bao lâu sau, binh mã trang bị mà Thiên soái cung cấp đã đến đủ, chỉ đợi thời cơ đến là lập tức xuất chinh.
Lúc này, Ngô Bình lấy một tảng sắt chế tạo ra chín mươi con rối giống hệt con rối Ma Thần, bọn chúng cũng có sức chiến đấu nhất định, nhưng uy lực thì đương nhiên kém xa con rối Ma Thần.
Ngoài ra, anh còn triển khai thánh thuật, tạo ra mười nghìn con quái vật bốn chân tám tay để làm quân tiên phong xông vào thành địch, bọn chúng rất mạnh, mình đồng gân sắt.
Đương nhiên, còn có lượng lớn chiến xa, xe tấn công, thuyền tiên, pháo tiên nữa. Thậm chí Ngô Bình còn lấy hai chiếc phi thuyền của Thần tộc mà lúc trước mình chiếm được ra, anh muốn dốc toàn lực để tấn công!
Đối với Ngô Bình thì dãy núi không phải là trở ngại gì. Đêm đó, đại quân lặng lẽ xuất hiện ở một trăm dặm bên ngoài thành.
Rầm!
Mười con rối Ma Thần dẫn theo chín mươi con rối Ma Thần giả tiên phong xông về phía thành Đại Dã. Ngô Bình cũng biến thành hình dáng của một con rối Ma Thần, xông lên đầu tiên.
Bọn họ vừa tới, đại trận bên ngoài thành đã được kích hoạt, Ngô Bình vừa nhìn đã biết trận nhãn nằm ở đâu, anh bay lên không, một quyền đánh xuống một nơi nào đó.
Một tiếng động thanh thuý vang lên, mặt đất chấn động, từ dưới đất bốc lên màn sương màu tím, đây là hiện tượng xảy ra sau khi đại trận bị phá huỷ.
"Xông lên!", anh ra lệnh, tất cả các tướng sĩ đều xông về phía trước.
Mười con rối Ma Thần lúc đầu đã khiến Đốc tướng quân như Du Trường Tín rơi vào tuyệt vọng, bây giờ lại xuất hiện, lính Thần tộc canh giữ trên tường thành nhìn thấy đều ngây ngốc, ăn nói lắp bắp.
"Một trăm con rối Ma Thần! Ôi trời ơi, bọn chúng lấy đâu ra vậy?"
"Tất cả pháo thần nhắm chuẩn con rối, bắn!"
Nghìn quả pháo đồng loạt bắn ra, trên tháp bắn tên, vô số mũi tên bay ra. Nhưng lúc bọn chúng bắn lên người những con rối này, chỉ khiến những con rối hơi lùi sau một chút, không tạo ra được chút lực sát thương nào.
Ầm ầm!