Đi hết sảnh rồi rẽ trái là tới một phòng họp, hay chính là nơi diễn ra buổi họp dòng tộc hôm nay. Căn phòng này rất lớn, có thể chứa lơn hơn nghìn người. Đương nhiên, các vị trí trong phòng cũng được sắp xếp có tính toán.
Có các cô gái xinh đẹp đứng đón khách ở cửa, thấy nhóm Ngô Bình, một người cười nói: “Thưa anh, mời giơ thiệp ạ”.
Lý Đông Hưng lấy thiệp ra, cô gái nhìn xong thì gật đầu nói: “Thưa các vị, chỗ của nhà mình ở hàng 25, ghế số 17, cạnh đó chỉ có một ghế trống, nhưng ông lại dẫn theo hai người. Vì vậy, sẽ có một người phải ngồi hàng ghế cuối, chúng tôi rất xin lỗi về sự sắp xếp này ạ”.
Lý Đông Hưng không nói gì, bọn họ đi vào bên trong. Ông ấy định đi tới hàng 25, nhưng Ngô Bình nói: “Chú hai, chúng ta ngồi lên hàng ghế đầu đi”.
Lý Đông Hưng: “Tiểu Bình, như vậy không được đâu, dễ xảy ra xung đột lắm”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Luận về tài sản và địa vị, có thể nhà mình không đứng đầu, nhưng chắc chắn thuộc top ba. Họ cố tình xếp mình ở hàng 25 là muốn hạ thấp chúng ta”.
Thấy anh kiên quyết như vậy, Lý Đông Hưng đành chiều ý rồi đi lên hàng đầu rồi ngồi vào vị trí chính giữa. Lúc này, phòng họp đã có hơn trăm người, thấy nhóm Ngô Bình làm vậy, ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Đấy là con thứ của Lý Vân Đẩu đúng không? Bình thường chỉ toàn ngồi phía sau, sao nay lại lên hẳn hàng đầu nhỉ?”
“Ừ, ngồi ở hàng đầu toàn người sẽ lên phát biểu hoặc chủ trì cuộc họp mà”.
“Có gì lạ đâu, một năm qua chi nhà Lý Vân Đẩu phát triển nhanh chóng mặt. Nghe nói ông ấy đã đánh đổ nhà họ Quách ở Nam Dương, còn làm hội trưởng tổng thương hội Nam Dương nữa. Mấy ngày trước, có không ít thế lực lớn ở Vân Đông phải đến chào hỏi rồi xin cùng lập tập đoàn thương nhân này nọ với ông ấy, giờ Lý Vân Đẩu oách lắm”.
“Ừm, nói đúng ra thì so về thực lực, trưởng tộc kéo còn thua Lý Vân Đẩu ấy chứ…”
“Suỵt… đừng nói linh tinh, con trai của trưởng tộc có lai lịch bí ẩn, thủ đoàn tài tình, có cậu ta ở đây, trưởng tộc sẽ không bị ai thay thế đâu”.
Người khác nói: “Cũng đúng, người đó đáng sợ lắm. Có người con như thế thì nhà họ sẽ có quyền hành lớn nhất trong dòng tộc Lý”.
“Nhìn đi, Lý Hạo Sâm đến rồi kìa”.
Mọi người nhìn ra phía cửa thì thấy Lý Hạo Sâm đang hằm hằm gào lên: “Đứa nào ném xe tao xuống hồ? Đứng lên cho ông!”
Chát!
Hắn vừa nói dứt câu, không gian đã vang lên tiếng bạt tai, Lý Hạo Sâm bị tát cho lật mặt, suýt nữa ngã nhào.
Hắn vừa sợ vứa tức rồi hét lên: “Đứa nào đánh bố mày đấy hả?”
Tuy hắn gào thét là thế, nhưng gương mặt lại đầy vẻ hoảng sợ, rõ ràng xung quanh không có ai, tại sao hắn lại bị ăn tát?
Không có ai trả lời, Lý Hạo Sâm rồ lên: “Dám đánh bố mày à, tao…”
Chát!
Lại thêm một cái tát nữa, lần này răng của Lý Hạo Sâm đã rơi lả tả, miệng hắn đầy máu, hắn hét lên rồi bỏ chạy ra ngoài.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, chuyện gì vậy? Lẽ nào có người dùng phép thuật?
Người ra tay đương nhiên là Ngô Bình, anh thây Lý Hạo Sâm ngữa mắt nên phải dạy cho hắn một bài học.
Người tới ngày càng đông hơn, chục phút sau, có một người đàn ông đi tới hàng ghế đầu. Khi nhìn thấy nhóm Lý Đông Hưng, người đó ngẩn ra rồi tươi cười nói: “Đông Hưng đấy à, đến sớm thế”.