Ngô Bình: “Có, tiên tử cần luyện chế đan dược gì?”
Ninh Chức Tuyết vội lấy các dược liệu tích trữ của mình ra, tổng cộng có 27 vị thuốc, sau đó lại đưa một phương thức luyện đan cho Ngô Bình.
Anh đọc xong thì biết đây là một loại đan dược tăng cảm ngộ tu hành cùng tinh thần lực cùng nhiều tác dụng khác.
Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Để tôi thử”.
Ninh Chức Tuyết: “Phiền công tử, đan dược này rất quan trọng với tôi”.
Ngô Bình gật đầu rồi hỏi: “Trái tim thiên địa có tác dụng gì?”
Ninh Chức Tuyết: “Nó được đại năng cảnh giới Thần Thông luyện vào trong cơ thể nên có đạo thể. Khi có đạo thể rồi thì sẽ dễ tiến vào cảnh giới Võ Đạo hơn”.
Ngô Bình: “Vậy thì đúng là vật báu rồi”.
Ninh Chức Tuyết có vẻ ngại ngùng: “Công tử, nó vốn là của anh mà”.
Ngô Bình cười nói: “Tôi còn cách cảnh giới Thần Thông xa lắm, có nó cũng chẳng để làm gì. Chờ khi tôi cần dùng đến thì chắc chắn tôi sẽ có thứ còn tốt hơn nó”.
Ninh Chức Tuyết cảm thán: “Công tử là người tốt, giới tu hành đã không còn nhiều người lương thiện như vậy nữa”.
Ngô Bình cười nói: “Tiên tử quá khen, cô nghỉ ngơi đi, tôi đi thử luyện chế đan dược đã”.
Anh đến chỗ luyện đan thì thấy Liễu Tam Tương đang chờ mình ở đây.
“Ông Liễu, sao ông lại ở đây?”, anh hỏi.
Liễu Tam Tương: “Công tử, sao công tử lại tặng trái tim thiên địa cho cô ấy? Tuy đạo cô này rất xinh đẹp, nhưng cũng không thể tặng người ta đồ quý vậy được”.
Ngô Bình cười nói: “Sao, ông cũng thích nó à?”
Liễu Tam Tương: “Nếu công tử tặng tôi thì đương nhiên tôi sẽ rất vui”.
Ngô Bình: “Giờ tôi không tặng ông được, nhưng Thiên Khanh đã có thứ này thì kiểu gì cũng có vật báu khác, nếu tìm được thì tôi sẽ tặng ông luôn, được không?”
Liễu Tam Tương vẫn thấy tiếc: “Đó là trái tim thiên địa đấy, nếu mang nó đến vũ trụ chính thì người ta tranh nhau toác đầu chảy máu. Nói thật chứ, công tử tặng nó cho đạo cô ấy chẳng khác nào hại người ta”.
Ngô Bình: “Hại ư? Nhưng tôi nghe cô ấy bảo để cho đại năng Thần Thông dùng mà, chắc trong nhà cô ấy có đại năng cảnh giới Thần Thông, thế thì nguy hiểm gì?”
Liễu Tam Tương: “Chỉ e đại năng Thần Thông nhà cô ấy không còn mạng mà dùng thôi”.
Ngô Bình cau mày: “Gì mà nghiêm trọng thế”.
Liễu Tam Tương: “Còn hơn ấy chứ”.
Ngô Bình trầm mặc một lát rồi nói: “Nếu đúng như ông nói thì hoá ra là tôi hại người nhà cô ấy à?”
Liễu Tam Tương: “Nhưng công tử đã tặng người ta rồi thì sao mà đòi lại được”.
Ngô Bình: “Đương nhiên”.
Liễu Tam Tương: “Nhưng công tử có thể giữ cô ấy lại”.
Ngô Bình: “Giữ kiểu gì?”
Liễu Tam Tương: “Khiến cô ấy yêu công tử, khi ấy, cô ấy sẽ không rời đi nữa. Như vậy có thể kéo dài cả năm là ít”.