Trên chiếc xe thương vụ kia, tài xế lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh của Ngô Bình.
Trong khu biệt thự của người giàu ở Trung Châu, một người đàn ông trung niên nhìn bức ảnh được gửi đến trên điện thoại không khỏi cau mày. Nam sinh trong ảnh trông cực kỳ điển trai, cao khoảng 1m8, vẻ ngoài cũng ổn. Nhưng trông cách ăn mặc thì chắc hẳn là sinh ra trong một gia đình bình thường.
Bên cạnh có một người phụ nữ trung niên chăm sóc da dẻ vô cùng tốt bước đến ngó rồi cười bảo: "Ánh mắt của Băng Nghiên càng ngày càng tốt. Lần trước, Trần Mậu Tông kia trông y như con khỉ. Còn chàng trai này đẹp trai chưa kìa, nước da hay vóc người đều rất tốt".
Người đàn ông và người phụ nữ trung niên kia chính là bố mẹ Hàn Băng Nghiên, họ vẫn luôn để ý đến tình hình của con gái ở trong trường. Lần trước qua lại với một người tên là Trần Mậu Tông, nhưng họ lại cũng không mấy hài lòng.
Lúc này, tài xế lại gửi đến một tin nhắn: thưa sếp, chàng trai này tên Ngô Bình, là học sinh có số điểm cao nhất toàn thành phố trong cuộc thi lần này, được 740 điểm.
Người phụ nữ nhìn thấy tin nhắn đó bèn cười nói: "Chu choa, còn là thủ khoa cơ đấy. Chí Thành, em cảm thấy đứa nhỏ này ổn đó. Nếu Băng Nghiên thích cậu ta thì có thể thử quen nhau xem sao".
Hàn Chí Thành "hừ" một tiếng: "Thành tích tốt thì có tác dụng gì? Công nhân trong công ty anh có ba người là thủ khoa thành phố, một thủ khoa cấp tỉnh, không phải là vẫn làm công cho anh?"
Người phụ nữ cười nói: "Hồi đó chẳng phải anh cũng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng sao? Sao giờ lại khinh bỉ những chàng trai sinh ra trong gia đình thường vậy?"
Hàn Chí Thành thở dài: "Thời đại giờ khác rồi. Hồi xưa, người ở tầng dưới chót còn có cơ hội bò lên. Giờ lại rất khó, không có ô dù hay quý nhân giúp đỡ thì người thường khó mà bộc lộ tài năng".
Người phụ nữ lại bảo: "Anh có thể làm quý nhân của người ta mà".
Hàn Chí Thành: "Vậy phải xem cậu ta có đáng để anh dẫn dắt không!"
Người phụ nữ: "Hay là đêm nay hẹn cậu ta đến trong nhà chơi. Chúng ta cũng tiện thể xem thử đứa nhỏ này rốt cuộc là người thế nào?"
Hàn Chí Thành gật đầu: "Cũng được. Anh thấy Băng Nghiên rất quan tâm cậu ta, vậy gọi về nhà xem thử".
Buổi sáng giải đề thi, Ngô Bình cũng không quá chú ý lắng nghe, một mình ôn tập.
Giữa trưa tan học, cậu đang định về nhà ăn cơm lại bỗng nhận được điện thoại của mẹ. Trong điện thoại, Dương Quế Chi vội vàng nói: "Tiểu Bình, trưa học xong thì đến nhà cô con đi. Bố mẹ đều không có ở nhà, cần phải đi ra ngoài hai người".
Ngô Bình lén nghe thấy đầu bên kia có tiếng cãi cọ ầm ĩ, giờ thính lực của cậu rất tốt nên nghe thấy có ngư ời đang quát mắng đe dọa.
Ngô Bình thầm nghĩ sau đó mở miệng đồng ý, nhưng vừa cúp điện thoại đã chạy về nhà. Cậu phải về xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vừa về nhà, đã thấy dưới lần đậu hai chiếc xe việt dã, trên mỗi chiếc đều có vài người ngồi.
Ngô Bình nhìn thoáng qua rồi nhanh chân lên lầu.
Đến trước cửa nhà, chỉ thấy cửa mở toang, một đám người đứng trong phòng khách hút thuốc, Ngô Đại Hưng bị hai người đè dưới đất, mặt dán sát sàn nhà, khóe miệng đổ máu. Dương Quế Chi té ở góc tường, trên mặt xanh xanh tím tím, tóc bị lôi kéo rối tung.
Ngô Đại Hưng cố sức vùng vẫy, nhưng hai gã đàn ông cao to lại đè chặt khiến ông ấy không thể nhúc nhích.
Một người đàn ông đeo kính ngồi trên sô pha, bắt chéo chân lạnh lùng nói: "Ba trăm nghìn tệ tiền lời kia, hai người định khi nào thì trả?"