Tử Hi cười: “Sao lại không. Thái Hoàng Đồ nằm trong đại điện Thái Hoàng, các đệ tử đều có thể xem nhưng đại điện chỉ mở cửa một lần mỗi bảy ngày, còn phải chờ thêm hai hôm nữa”.
Ngô Bình: “Tại sao Thái Hoàng Đồ lại được cho người ngoài xem, Thái Hoàng giáo không sợ bị người khác nhìn ra bí mật à?”
Lãnh Thanh Huy nói: “Chín mục Thái Hoàng đã khó như thế, Thái Hoàng Đồ thì khỏi phải bàn. Lúc trước sư tổ cũng chỉ tìm hiểu được chín mục trong trường hợp có cơ duyên. Người ngoài muốn hiểu biết hết thì là chuyện bất khả thi”.
Ngô Bình: “Sư tổ Thái Hoàng năm đó lợi hại như vậy thì có ngôi vương không?”
Nói tới đây, Lãnh Thanh Huy thở dài: “Năm đó sư tổ từng tranh đoạt một ngai vàng với nhà họ Phong nhưng thất bại. Cũng nhờ đó, nhà họ Phong cũng trở thành vương tộc mạnh mẽ. Nhưng sau này lão tổ nhà họ Phong và sư tổ của giáo chúng tôi lại trở thành bạn tâm đầu ý hợp, quan hệ hai bên vẫn giữ tới nay”.
Ngồi thêm một hồi, Liễu Thi Thi xuất hiện lần nữa: “Các trưởng lão có ý là người ngoài không thể học chín mục Thái Hoàng. Thế này đi, cậu bái tôi làm sư phụ trước, tôi nhận cậu làm đệ tử ký danh, vậy cậu sẽ có thể tìm hiểu chín mục Thái Hoàng”.
Ngô Bình có cảm giác muốn rút lui: “Đệ tử ký danh cũng không có tài nguyên gì cả!”
Liễu Thi Thi: “Cậu là đệ tử của tôi, tất nhiên sẽ có đãi ngộ của đệ tử chân truyền”.
Thu Nam vội nói: “Đệ tử chân truyền có đãi ngộ không tệ đâu, mỗi lần đột phá đều được thưởng. Ngày thường có thể nhận nhiệm vụ do giáo phân phối”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế cũng tốt!”
Cậu bái Liễu Thi Thi ba cái: “Đệ tử Ngô Bình, ra mắt sư tôn”.
Liễu Thi Thi ừ một tiếng: “Cậu tạm thời là đệ tử ký danh, cuối cùng cậu có thể thành đệ tử của tôi hay không thì phải coi tư chất rồi. Nếu cậu không làm được, tôi sẽ xoá tên”.
Ngô Bình: “Vâng!”
Liễu Thi Thi nói với Tử Hi: “Tử Hi, Ngô Bình giao con. Cậu ấy không biết gì, con cứ hướng dẫn nhé”.
“Vâng sư thúc!”, Tử Hi vội vàng nói.
Liễu Thi Thi đi rồi, Tử Hi mới dẫn Ngô Bình tới nơi đăng ký đệ tử ký danh, chính thức gia nhập, cũng nhận thân phận đệ tử chân truyền.
Tuy ngoài miệng Liễu Thi Thi nói cậu là đệ tử ký danh nhưng thật ra cậu có thân phận đệ tử chân truyền.
Lấy đồ xong, Tử Hi dặn dò vài quy tắc cho Ngô Bình: “Mọi đệ tử mới đều phải được huấn luyện ba ngày”.
Ngô Bình: “Còn cần huấn luyện sao?”
“Thu Nam lại đáp thay: “Đúng vậy, sau khi huấn luyện thì mới có thể hiểu hết quy tắc của Thái Hoàng giáo”.
Ngô Bình: “Khi nào bắt đầu?”
“Hôm nay nghỉ ngơi trước, ngày mai tôi dẫn cậu đi!”
Sau đó Ngô Bình được dẫn tới ngọn núi của Liễu Thi Thi ở, đỉnh Ngũ Liên. Đỉnh Ngũ Liên là nơi có hoàn cảnh tốt nhất trong mấy ngọn núi. Nhưng cái khác là trên đỉnh Ngũ Liên chỉ có Liễu Thi Thi và vài người làm việc vặt, không có đệ tử. Vì thế các trưởng lão khác đều có ý kiến, thậm chí còn yêu cầu thu hồi đỉnh Ngũ Liên. Dù sao mấy nhánh khác đều nhiều đệ tử tới mức một ngọn núi không còn chỗ ở mà đỉnh Ngũ Liên lại không có ai.
Đỉnh Ngũ Liên có vài nhà để ở, Tử Hi chọn một nơi có hoàn cảnh tốt nhất cho cậu, sắp xếp xong thì Tinh Viêm, Thu Nam, Lãnh Thanh Huy cũng tới.
Hôm nay Ngô Bình đã trở thành một thành viên trong số họ, họ cũng biến thành sư tỷ, sư huynh của cậu.
Trưởng bối của mấy người họ đều là trưởng lão trong giáo, hơn nữa đều đã bái sư, thuộc các nơi khác nhau nhưng họ chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, quan hệ thân thiết, thường xuyên cùng nhau làm việc.
Tinh Viêm mang theo không ít rượu, năm người chè chén thoải mái. Uống tới sáng, không ai về, tự mình tìm một phòng nhỏ để nghỉ. Cũng may chỗ Ngô Bình ở khá lớn, mấy chục phòng nhỏ, nhiều người hơn vẫn chứa được.
Nghỉ một hồi, trời đã sáng, Tử Hi vội gọi Ngô Bình dậy, hai người rửa mặt rồi chạy tới nơi huấn luyện.
Họ đi vào một quảng trường không lớn, hiện tại đang có hơn trăm người đang chờ, phụ trách huấn luyện là vài giáo viên.
Địa vị của giáo viên ở Thái Hoàng giáo không bằng trưởng lão, nhưng họ phụ trách đào tạo người mới, là trợ thủ của các trưởng lão