Ngô Bình: “Ồ? Sau khi họ đến vũ trụ chính thì có tầm ảnh hưởng đến thế giới của chúng ta không?”
Thần Phá Tiêu: “Chắc chắn là có. Chẳng hạn như đại thế giới Thượng Thanh và đại thế giới Ngọc Thanh, sau khi vị đó đi thì đã có những thay đổi rõ ràng. Tôi nghĩ đó chính là những gì người đó để lại, hy vọng sẽ có nhiều người có thể đi theo con đường của người đó hơn”.
Ngô Bình: “Xem ra tôi nhất định phải đến đại thế giới Ngọc Thanh một chuyến”.
Thần Phá Tiêu: “Nơi đó cực kỳ bí ẩn, có đệ tử chân truyền của các nhân vật tầm cỡ đó canh giữ ở đó, anh Lý đã đến đó thì phải cẩn thận”.
Ngô Bình: “Sao anh lại nói thế?”
Thần Phá Tiêu: “Giữa các cường giả đã đến được cấp bậc kỷ nguyên và vũ trụ thường sẽ tranh đấu với nhau, hấp thu sức mạnh và kinh nghiệm trí tuệ của nhau, chỉ có như vậy mới có thể nhanh chóng thăng cấp”.
Ngô Bình nói: “Những lời anh nói rất có lý, tôi phải đề phòng những người đó”.
Không biết được được bao xa, con đường phía trước bỗng trở nên rộng hơn, hình thành một khu vực có đường kính mấy trăm mét, trong khu vực có một cánh cửa ánh sáng cực lớn, sương mù bao phủ bên trong cánh cửa ánh sáng, rất nhiều phù văn loáng thoáng hiện ra.
Ngô Bình đứng trước cánh cổng quan sát một hồi rồi cười nói: “Anh Thần, tôi vào trong trước”, nói rồi anh cất bước lên, người bỗng biến mất.
Thần Phá Tiêu do dự một lúc rồi cũng đi vào theo.
Nói là thế nhưng sau khi bước vào cánh cổng ánh sáng, Ngô Bình đã đến một thế giới khác.
Vừa bước vào thế giới này, anh đã cảm nhận được áp lực cực lớn, nếu trước đó anh không thể hấp thu năng lượng vũ trụ chính ở biển Hỗn Mang Hải thì lúc này chắc chắn sẽ bị áp chế đến nỗi không thể động đậy. Thế nhưng năng lượng trong cơ thể anh đủ để chống đỡ nên sau một lúc cảm thấy khó chịu, anh đã quen với áp lực đó, thậm chí lúc này anh còn cảm thấy khá thoải mái.
Đưa mắt nhìn xung quanh, anh đang ở trong một vùng hoang vu, sinh vật xung quanh còn mạnh hơn cả cá lớn trong biển Hỗn Mang nhưng khí tức mà anh giải phóng ra đáng sợ hơn những sinh vật này gấp mười ngàn lần, chúng đều tránh xa không dám đến gần anh.
Đúng lúc này, trong đầu Ngô Bình vang lên một giọng nói: “Chúc mừng cậu đến với Ngọc Thanh Giới”.
Ngô Bình rất bất ngờ, cũng rất ngạc nhiên: “Ai đó?”
“Tôi là người hướng dẫn cậu trải qua giới này, cậu có thể gọi tôi là Thanh Phong”.
Ngô Bình: “Thanh Phong, Ngọc Thanh và đại thế giới Ngọc Thanh có liên quan với nhau không?”
Thanh Phong: “Có liên quan đấy, đại thế giới Ngọc Thanh mà cậu biết là hình chiếu của Ngọc Thanh Giới. Quan hệ này giống hệt với quan hệ giữa vũ trụ chính và vũ trụ thứ vậy”.
Ngô Bình: “Nói thế, hình chiếu của Ngọc Thanh Giới không chỉ có một cái?”
Thanh Phong: “Đúng thế, đại thế giới Ngọc Thanh mà cậu biết là hình chiếu của Ngọc Thanh Giới ở vũ trụ Chấn Đán. Ở những vũ trụ khác, Ngọc Thanh Giới cũng có hình chiếu nhưng có một số không tồn tại và vài hình chiếu vẫn tiếp tục tồn tại”.
Ngô Bình: “Tôi nghe nói người sáng lập ra đại thế giới Ngọc Thanh đã đến vũ trụ chính, chắc Ngọc Thanh Giới này cũng là do ông ấy sáng lập ra phải không?”
Thanh Phong: “Đúng thế, Ngọc Thanh Giới là do Nguyên Thủy sáng lập ra, mục đích là để đào tạo người kế nhiệm. Cậu là sinh linh thứ năm đi vào nơi này”.
Ngô Bình: “Nguyên Thủy không phải là tộc người sao?”