Tô Phi giận đến tái mặt, lạnh lùng nói: “Em không gặp”.
Sau đó cô kéo Ngô Bình, nói: “Ngô Bình, chúng ta đi thôi”.
Anh cả đứng bật dậy, giận dữ nói: “Em đứng lại đó”.
Tô Phi quay lại nhìn anh cả, nói: “Anh cả, hôm nay là ngày đầu tiên Ngô Bình chính thức đến nhà chúng ta, sao mọi người có thể như thế?”
Anh cả nói: “Tiểu Phi, em không còn nhỏ nữa, không nên nhìn nhận vấn đề theo cách quá trẻ con. Mặc dù Ngô Bình rất ưu tú nhưng vẫn có rất nhiều người ưu tú hơn cả cậu ta, em đừng vì cậu ta mà bỏ lỡ những người khác”.
Dù Ngô Bình chỉ là bạn trai giả nhưng nghe thấy mấy lời đó cũng cảm thấy rất khó chịu.
Tô Phi nói: “Dù gì thì em cũng sẽ không gặp cái tên Hầu Vệ Đông đó đâu”.
Bố của Tô Phi, một ông già về hưu từ đơn vị hành chính tằng hắng một tiếng rồi nói: “Tiểu Phi à, thật ra gặp thử cũng tốt mà, quan hệ của bố và nhà họ Hầu không tệ, lúc nhỏ còn còn thường xuyên đến nhà họ Hầu chơi nữa đó”.
Mẹ của Tô Phi hơi ngơ ngác, nói: “Bố nó, sao ông không nói với tôi chuyện này?”
Bố Tô Phi nói: “Bà cảm thấy Tiểu Bình tốt, nếu tôi nói thì bà có đồng ý không? Theo tôi thấy, hôm nay cứ cạnh tranh công bằng đi, để Tiểu Hầu và Tiểu Bắc đều đứng trước mặt chúng ta cho mọi người cùng xem thử, đúng không nào?”
Cậu và chú Tô Phi đều thi nhau đồng ý.
Ngô Bình cạn lời, người nhà họ Tô đang định trình diễn tiết mục xem mắt tập thể sao?
Chị dâu Tô Phi mỉm cười: “Tiểu Phi, phụ nữ nhất định phải chọn đúng đàn ông, đừng bắt chước chị, gả cho một người bóng bẩy nhưng thực tế lại không có tiền, cũng không có năng lực, đến lúc đó em sẽ phải hối hận”.
Anh cả không cam tâm, nói: “Bà xã, đang yên đang lành sao em lại nói anh thế?”
Chị dâu Tô Phi hứ một tiếng: “Anh là cán bộ cấp phòng, thu nhập mỗi tháng chỉ có mười nghìn, không đủ cho em mua mỹ phẩm nữa. Em có nói sai không?”
Tô Phi giận dữ tới đến muốn bỏ đi cho rồi nhưng Ngô Bình đã kéo cô ấy lại, cười nói: “Tiểu Phi, mình thấy vậy cũng rất tốt”.
Anh đã đồng ý giúp đối phương chuyện này rồi nên dù có nói thế nào, hôm nay anh cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.
Tô Phi thấy Ngô Bình không giận thì chỉ đành thở dài, chấp nhận sự sắp xếp của người nhà.
Trong lúc chờ đợi, anh đã đi vệ sinh, một long vệ bay lơ lửng ngoài cửa sổ, nói: “Long chủ, chúng tôi đều ở gần đây”.
Ngô Bình: “Có một người chuyển kiếp đang ở công viên, chắc là cao thủ của Ẩn tộc. Trước đây hắn ta đã phái người theo dõi tôi, các cậu đi điều tra thử. Nếu bọn họ có ý đồ xấu với tôi thì cứ giết thẳng tay”.
Long vệ đáp: “Vâng”.
Trong công viên, người đàn ông trung niên vẫn đang đánh cờ cùng người khác, ông ta đã thắng được ba ván.
Bỗng nhiên, ông ta cảm thấy người xung quanh trở nên thưa thớt hẳn thì bất giác chau mày, đứng dậy nói: “Dọn hàng”.
Cô gái trẻ đó bước qua, giúp ông ta dọn hàng, sau đó hai người họ đi vào sâu trong công viên.
Đến một nơi vắng vẻ, cô gái mới lạnh lùng nói: “Ra đây đi”.
Mười long vệ xuất hiện, vây lấy bọn họ.
Cô gái nhìn thấy long vệ thì sắc mặt liền thay đổi: “Các người là ai?”