Người dẫn đầu lau mồ hôi lạnh: “Trên một ngọn núi khác, cậu dời một tảng đá là có thể vào sườn núi. Trong đó có một dòng sông, nước sông có thể chữa khỏi mọi bệnh tật”.
Ngô Bình túm lấy người nọ: “Đưa tôi đi”.
Dứt lời, cả hai đã bay lên cao. Những người bên dưới đều cả kinh, đồng loạt dập đầu, hô lên: “Thần tiên, thần tiên!”
Ngô Bình bay đến ngọn núi ấy, chẳng mấy chốc đã tìm ra tảng đá mà người dẫn đầu ấy nói. Tảng đá nặng hơn nghìn cân. Ngô Bình nhẹ nhàng đẩy nó sang một bên, phía sau lộ ra cửa hang động rộng hơn nửa mét.
Người dẫn đường đã ngẩn ra: “Thần tiên, đi xuống dưới thêm hơn chục mét nữa là tới sườn núi”.
Vì thế, Ngô Bình túm theo người đó nhảy xuống dưới. Quả nhiên, chục mét bên dưới là sườn núi, đi tiếp xuống hơn trăm mét nữa là thấy một dòng sông.
Nước sông trong vắt, còn có hương thơm ngát.
Anh hỏi: “Chính là nước của sông này à?”
Người dẫn đường gật đầu: “Vâng, chính dòng sông này đây. Bà và ông tôi uống nước ở đây xong thì sống hơn trăm tuổi”.
Ngô Bình vốc nước lên ngửi thì thấy nước có mùi thuốc nhàn nhạt, cảm nhận của anh rất chuẩn nên biết ngay thuốc này không bình thường.
Anh điểm vào mi tâm của người dẫn đường rồi nói: “Quên hết chuyện hôm nay rồi đi đi”.
Người dẫn đường ngẩn ra rồi gật đầu, sau đó quay người bỏ đi.
Để đảm bảo an toàn, Ngô Bình lấy một tảng đá chặn bên ngoài hang động để không cho ai khác phát hiện ra.
Anh quay lại con sông rồi đi xuống dưới, anh càng đi thì không gian trên đỉnh đầu càng hẹp, cuối cùng thì không đi được nữa mà phải bơi.
Ngô Bình bơi theo dòng nước hơn một cây số thì đột nhiên nhìn thấy có một hang đá, bên trong có dược lực rất dồi dào chạy ra. Nếu đi qua hang đá ấy thì nước ở phía đó không còn dược lực nữa. Từ đó có thể thấy, thứ anh cần tìm ở hang đá này.
Vì thế, anh bơi vào trong rồi bơi thêm chục mét nữa, sau đó thò đầu lên rồi quan sát thì thấy mình đang ở một cái hồ có đường kính hơn chục mét.
Trên đỉnh đầu anh có chín bông hoa to như cái bát, mỗi bông có một màu khác nhau và đều rất đẹp. Chín bông hoa toả ra hương thơm nồng nàn, mùi thơm thấm xuống nước khiến nước ở đây có linh tinh nhất định.
Ngô Bình nhảy lên bờ, sau đó quan sát xung quanh.
Đây là một động phủ cổ xưa, cách đó không xa có một đại điện cổ kính, nền đất lá ngọc tiên. Trong đại sảnh có bàn ghế, giá sách…
Ngô Bình sáng mắt lên, anh có thể đoán đây là một tiên phủ, anh nhìn lại chín bông hoa ở hồ nước rồi lẩm bẩm: “Đây là hoa Thiên Hồn, bảo dược vô thượng, nó có thể sinh trưởng ở đây chứng tỏ có đất thần”.
Ngô Bình nhìn xuống đáy hồ thì quả nhiên trông thấy một khối bùn thần cửu sắc to như bàn tay, đó chính là lý do vì sao hoa Thiên Hồn có thể sinh trưởng ở đây.
Anh đi tới đại điện thì lập tức phát hiện ra điều bất thường, các đồ gia dụng ở đây đều không dính một hạt bụi. Tuy ở đây ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, nhưng không thể sạch sẽ quá mức như vậy được.
Anh đang nghi hoặc thì chợt có một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa đá ở phía đối diện mở ra, một cô gái mặc váy trắng bước vào, cô ấy rất xinh, thoạt nhìn chỉ khoảng 20 tuổi.
Cô ấy vừa bước vào là Ngô Bình thi triển thuật ẩn thân và trốn sau một cột đá ngay.
Cô gái vừa vào đã nhanh chóng cởI bỏ chiếc váy trên người, sau đó không treo váy lên mà đi thẳng tới hồ nước rồi bước xuống. Làn da của cô ấy trắng như tuyết, tay chân thon dài, các ngón tay nõn nã, đến Ngô Bình cũng không nhịn được mà liếc nhìn vài lần.
“Quả nhiên là tiên phủ có chủ”, anh thầm nghĩ.
Cô gái tắm xong thì cứ thể để trần toàn bộ cơ thể rồi bước tới ngồi xuống cạnh một chiếc ghế. Vì nghĩ là không có ai nên cô ấy không mặc đồ, cứ thế ngồi trên ghế đọc sách, thi thoảng thì nhón đồ ăn vặt ở cạnh đó ăn.