Trần Mậu Tông cười lạnh: “Quá đáng? Tôi nhiều tiền hơn anh, có thủ đoạn hơn anh, tôi muốn làm gì anh thì cứ làm. Như vậy không gọi là quá đáng, mà là thực lực!”
Ngô Bình thở dài một hơi, cũng ngoắc tay về phía cửa. Thoáng chốc, Yardley dẫn theo hai đàn em đi vào khách sạn. Lần này cậu quay về khách sạn, mấy người này cũng qua theo, nghe theo mệnh lệnh.
Yardley vừa vào đã kính cẩn nói: “Chủ nhân có gì dặn dò?”
Ngô Bình chỉ vào Trần Mậu Tông: “Người này nói, hắn muốn giết tôi, tôi hơi sợ”.
Yardley nhìn Trần Mậu Tông, mấy người sau lưng Trần Mậu tông nhìn thấy Yardley, sắc mặt lập tức tái nhợt, lập tức cúi thấp đầu.
Yardley cười lạnh, hắn liếc nhìn mấy người họ, nói: “Các cậu là đàn em tạm thời của Lý Bì?”
Mấy người này vội nói: “Vâng thưa lão đại Hắc Hùng, lão đại chúng tôi là Lý Bì”.
Vẻ mặt Yardley khinh thường: “Lý Bì mã cũng xứng để gọi là lão đại sao? Gọi điện thoại, bảo hắn lăn đến đây gặp tôi”.
Mấy người này bị dọa sợ đều quỳ xuống đất, vội vàng cầu xin.
“Lão đại Hắc Hùng, chúng tôi không biết thân phận người này, chúng tôi sai rồi, xin đừng nói cho Lý Bì, hắn sẽ giết chúng tôi mất”.
Lý Bì, chỉ là một nhánh phân phối dưới quyền của Yardley, bình thường nhìn thấy hắn như chó vậy.
Trần Mậu Tông ngây người, chuyện gì đây? Sao Ngô Bình lại quen biết lão đại ở đây? Lúc này, mấy tên đàn em kia bỗng đè Trần Mậu Tông xuống đất, ánh mắt hung hiểm, nói với Yardley: “Lão đại Hắc Hùng, tên này giúp Lý Bì quản lý, chúng tôi cũng là bị hắn lừa đến đây”.
Trần Mậu Tông lớn tiếng nói: “Ngô Bình, bảo bọn họ thả tôi ra!”
Ngô Bình không quan tâm đến hắn, kéo Hàn Băng Nghiên đi đến thang máy. Vừa nãy, người này còn muốn giết cậu, cướp Hàn Băng Nghiên đi, cậu hà tất phải giúp hắn cầu tình chứ?
Yardley lạnh lùng nói: “Kéo đến công xưởng, để hắn làm việc hai mươi tiếng một ngày, mệt chết thì thôi!”
Dưới tay Yardley có một công xưởng dưới đất, người bên trong cả năm không được phép ra ngoài, mỗi ngày chỉ có thể làm việc, nếu không nghe theo sẽ bị đánh. Nếu Trần Mậu Tông đến nơi đó, ước chừng chưa đến hai năm đã mệt chết hoặc bệnh chết rồi.
Trần Mậu Tông rõ ràng biết đến công xưởng đó, hắn đột nhiên nói: “Lão đại Hắc Hùng, đừng đưa tôi đến công trường, tio có thể nói cho anh một bí mật lớn!”
Ngô Bình dừng bước, cậu hỏi: “Bí mật gì?”
Trần Mậu Tông vội bò đến trước mặt Ngô Bình, nói: “Ngô Bình, ông chủ của tôi, hắn tên Lý Bì, hắn có một món bảo bối!”
Vẻ mặt Ngô Bình vô cảm: “Bảo bối gì?”
Trần Mậu Tông lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình liếc mắt, phát hiện trong tấm ảnh là một món đồ trong giống cái đỉnh, cao chừng nửa người, phong cách cổ xưa, bên trên có khắc ký hiệu khiến cậu chú ý.
Cậu hỏi: “Anh nói nó là bảo bối?”
Trần Mậu Tông cố gắng gật đầu, nói: “Đúng là bảo bối! Tôi tận mắt nhìn thấy, Lý Bì cẩn thận đặt nó trong phòng ngủ mình, mỗi tối đi ngủ đều phải trông coi nó. Hơn nữa, hắn không để ai khác nhìn thấy, tôi cũng chỉ là vô tình mới nhìn thấy cảnh đó”.
Ngô Bình hỏi: “Vô tình?”
Trần Mậu Tông: “Hôm đó Lý Bì uống say, hắn đi vào rồi ôm lấy cái đỉnh nói mớ, nói gì mà đỉnh này là bảo bối, có thể mang đến vận may cho hắn”.
Ngô Bình như có suy nghĩ, nói: “Tối nay, anh đi lấy đỉnh đó cho tôi, lấy được đỉnh, tôi sẽ tha anh một mạng. Không lấy được, tôi sẽ giao anh cho Hắc Hùng xử lý”.
Trần Mậu Tông giật mình, nói: “Ngô Bình, anh tha cho tôi đi, Lý Bì là một tên ác ma giết người không chớp mắt, tôi không dám…”
Thế nhưng Ngô Bình không nói thêm câu nào, quay người cung Hàn Băng Nghiên đi đến thang máy.
Nhìn thấy Ngô Bình rời đi, Trần Mậu Tông lại liếc nhìn Yardley chẳng tốt đẹp gì, hắn cắn răng nói: “Tôi có thể lấy được đỉnh. Nhưng thứ đó, tôi cần có mấy người giúp đỡ”.
Yardley thản nhiên nói: “Không vấn đề gì, tôi có thể cho người đi cùng anh”.
Sau đó hắn lại nhìn sang mấy tên đang quỳ dưới đất, mấy đàn em của Lý Bì, rồi lạnh nhạt nói: “Các cậu đi cùng hắn, chuyện này thành công thì quay về đi theo tôi”.
Mấy người bọn họ phấn chấn tinh thần, đều gật đầu, ánh mắt sáng rực.
“Xin lão đại Hắc Hùng cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ lấy được thứ đó về tay!”