Ngô Bình mắt sáng lên, nói: "Có được thanh bảo kiếm này thì chúng ta có thể ra ngoài rồi!"
Anh cõng Diệp Huyền, tay cầm kiếm đi về phía bên ngoài. Khi đến gần cửa động, Diệp Thiên Tông vội vã đón Diệp Huyền rồi hỏi: "Sư đệ, nó không sao chứ?"
"Không sao cả, chỉ bị ngất đi thôi. Đợi khi ra được bên ngoài em sẽ chữa trị cho Diệp Huyền".
Diệp Thiên Tông thở phào nhẹ nhõm, đáp: "Thần Võ Ti có lẽ sẽ phái người tới điều tra, đến lúc đó chúng ta sẽ có hy vọng thoát ra ngoài".
Ngô Bình cười đáp: "Chờ người cứu thì chẳng thà tự tìm cách cứu mình, thử thanh kiếm này đi".
Nói rồi anh giơ thanh kiếm lên, chém nhiều nhát vào vách đá bên cạnh. Dưới lưỡi kiếm, vách đã vỡ vụn ra như miếng đậu phụ vậy, cả tảng đá bị chém rơi xuống đất.
Mọi người đều kinh ngạc, có người còn thò tay sờ thử phiến đá. Đó là một tảng đá bình thường, rất cứng. Tại sao thanh kiếm này lại có thể sắc bén đến mức này? Thật là khó tin!
Ngô Bình: "Vần những tảng đá này ra đi!”
Tiếp đó, Ngô Bình lấy thanh kiếm chém nát vách đá còn những người khác vận chuyển những khối đá kia sang một bên. Chỉ trong vòng nửa tiếng, họ đã tạo ra được một lối đi rộng chừng năm mét, đủ cho một người đi vừa.
Trong lúc Ngô Bình và những người khác đang mắc kẹt trong động thì trên đỉnh núi có một người đàn ông trung niên to béo đang chắp tay, trên gương mặt ông ta là nụ cười xảo quyệt.
Đằng sau lưng ông ta là mấy tên thuộc hạ. Một tên thuộc hạ cười nói: “Ông Phật tính kế hay quá, Diệp Thiên Tông kia dù không bị đá rơi chết thì cũng không thể nào ra ngoài được”.
Người đàn ông kia chính là Độc Phật, ông ta ung dung đáp: “Sát khí trong động rất nặng, đám người đó ở bên trong không thể nào sống được quá hai mươi tư giờ”.
Một kẻ khác nói: “Ông Phật, hay là chúng ta cho đặt thuốc nổ để đảm bảo không có việc gì sơ sót?”
Độc Phật xua tay đáp: “Không cần, để lại một người giám sát nơi này, còn lại đi theo tôi”.
Người đàn ông trung niên quay lưng đi khỏi đó, ở trên đỉnh núi chỉ còn lại một gã đầu trọc ở lại giám sát tình hình.
Lại nửa tiếng nữa trôi qua, Ngô Bình đã tạo ra được một lối đi rộng mười mấy mét. Sau khi chém nhát kiếm cuối cùng, anh đạp mạnh một cái vào vách đá.
“Rầm” một tiếng, một tia sáng lọt qua khe đá. Mọi người vui sướng reo hò, cuối cùng thì cũng ra tới bên ngoài rồi!
Ngô Bình là người đầu tiên ra khỏi động. Cửa động nằm ngay cạnh đống đá vụn, anh chọn đường đi rất chuẩn, không hề lãng phí thêm chút sức lực nào.
Lúc này, gã đầu trọc ở trên đỉnh núi đã nhìn thấy bọn họ ra khỏi động thì vô cùng kinh ngạc, vội vã cúi thấp người rồi âm thầm chuồn khỏi đó.
Đợi tất cả mọi người ra khỏi động, Diệp Thiên Tông nói: “Chúng ta quay về thôi”.
Hai người ở lại dọn dẹp hiện trường còn những người khác đều theo Diệp Thiên Tông đi về phía chỗ đỗ xe rồi lái xe quay về.
Cùng lúc đó, Độc Phật đang ngồi trên xe thì nhận được điện thoại của gã trọc. Nghe xong tin này, ông ta sững người, đám người đó vẫn chưa chết sao?
Sau khi cúp điện thoại, ông ta khẽ thở dài nói: “Dặn dò bên dưới, lần này phải tham chiến rồi!”
Đám thuộc hạ kia cũng kinh ngạc không kém, bọn họ chưa từng thấy Độc Phật lo lắng như vậy bao giờ. Một kẻ hỏi: “Ông Phật, Diệp Thiên Tông vẫn còn sống sao?”