Anh tiến vào một hang núi, trời đất lập tức xoay chuyển, giây sau anh đã đứng trên một hải đảo.
Ngô Bình xem điện thoại thì phát hiện nơi này chỉ cách Đông Doanh có hơn hai trăm cây thôi.
Lại nói về việc sau khi Ngô Bình rời đi, hổ mẹ lập tức dùng thần lực phong ấn lối vào, xoáy nước cũng biến mất, nước biển không còn bị hút vào nữa. Đến khi nào Ngô Bình quay lại thì con đường này mới mở ra lần nữa.
Ngô Bình quay lại chỗ ở của Hanami Tsukihime, anh lại thấy một đống hoang tàn và phế tích.
Ngô Bình chấn động, đúng là lo gì thì nó sẽ tới, anh sợ bên này xảy ra chuyện mới vội quay về mà cuối cùng vẫn không tránh được bất trắc.
Lúc này, một bóng người chạy tới từ xa, là Miyo.
Miyo bị trọng thương, khóc không thành tiếng: “Cậu chủ, chiều hôm trước, cô chủ và ông chủ, Shimizu, Hoshi đều bị Nhẫn Hoàng của Nhẫn giới bắt đi rồi!”
Ngô Bình hỏi: “Người thì có bị gì không?”
Miyo đáp: “Ông chủ bị thương nặng, cô chủ cũng có thương tích”.
Ngô Bình nói: “Tôi biết rồi. Miyo, cô tìm một chỗ để tôi trị thương cho, sau đó chúng ta tới Nhẫn giới!”
Ngô Bình vẫn điềm tĩnh mặt ngoài nhưng trong lòng đã dâng lên sát khí.
Miyo có một căn cứ bí mật, cô ấy dẫn Ngô Bình tới đó. Nơi này nằm ở một khu dân cứ nên hai người vừa đến nơi, đã có nhiều ninja và võ sĩ xuất hiện rồi bao vây họ.
Miyo biến sắc mặt nói: “Chủ nhân, hỏng rồi, chúng ta đã bị bao vây”.
Ngô Bình: “Tôi lường trước rồi. Tu vi của cô không cao mà lại không bị bắt, đó là vì họ muốn lợi dụng cô để dụ tôi ra mặt”.
Miyo cúi đầu nói: “Miyo quá ngu dốt nên đã mắc bẫy của họ”.
Ngô Bình: “Bẫy gì, tôi cũng đang muốn gặp họ đây”.
Một võ sĩ to béo bước ra, người này cao hơn hai mét, người to như một ngọn núi, có lẽ từng là một vận động viên thể thao.
Võ sĩ to béo nhìn Ngô Bình rồi trầm giọng hỏi: “Cậu Ngô, nhẫn hoàng của chúng tôi muốn gặp cậu”.
Ngô Bình: “Là các người bắt nhóm Lạc Trường Sinh à?”
Võ sĩ to béo: “Chúng tôi mời họ tới Nhẫn Giới, nếu cậu Ngô muốn gặp họ thì hãy đi theo tôi”.
Ngô Bình: “Theo tôi biết, nhẫn hoàng ở Nhẫn Giới không chỉ có một người, vậy ai muốn gặp tôi?”
Võ sĩ to béo: “Nhẫn hoàng Beni”.
Ngô Bình: “Được, tôi sẽ đi. Nhưng người của tôi bị thương rồi, tôi phải chữa trị cho cô ấy trước”.
Võ sĩ to béo mỉm cười nói: “Được thôi”.
Ngô Bình và Miyo về phòng, anh trị thương cho cô ấy xong rồi nói: “Cô hãy tìm một nơi an toàn để dưỡng thương rồi chờ chúng tôi về”.
Miyo gật đầu nói: “Xin chủ nhân hãy cẩn thận”.
Một tiếng sau, Ngô Bình đã ngồi lên một chiếc xe với võ sĩ to béo rồi rời đi.
Nửa tiếng sau, chiếc xe đi tới một Thần xã. Thần xã này rất lớn, kiến trúc bên trong cũng đã lâu đời.