Sau khi trời tối, Ngô Bình và Vân Tịch đến nhà hàng Mễ Kiến. Anh gọi vài món nhậu, một vò rượu rồi vừa uống vừa nói chuyện với Vân Tịch. Hai người họ uống hết ly này đến ly khác, uống rượu như uống nước lã. Vân Tịch thi thoảng lại nở nụ cười mê người, vô cùng vui vẻ.
Bên ngoài nhà hàng có mấy cây ngô đồng cao lớn, thân cây rất to, vài người ôm mới xuể. Lúc này, trên tán cây cao hơn mười mét có một ông cụ râu xám và một cô gái mặc áo tím xinh đẹp đang ngồi.
Ông cụ già mặc đồ màu xanh ngọc, cao không tới một mét ba, mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt rất sáng, trong đêm đen mà trông như hai vì sao. Cô gái mặc đồ tím hơi gầy, da trắng như tuyết, có vẻ đẹp dụ hoặc như thể hồ ly.
Ông cụ già thẫn thờ nhìn vào bên trong, nói: “Mị Nương, tôi nhớ Vân Tôn đã lâu lắm không cười vui vẻ như vậy”.
Cô gái áo tím: “Ông Sáu, Vân Tôn đột nhiên muốn du ngoạn trần thế, lẽ nào là do phải lòng tên nhóc này?”
Ông cụ lắc đầu: “Không thể nào, huyết thống của Vân Tôn cao quý như vậy, tên người phàm này không xứng”.
Cô gái áo tím: “Lẽ nào quả giống như Vân Tôn nói, chỉ là thuận theo ý trời mà hành động?”
Ông cụ: “Thôi bỏ đi, chúng ta giám sát kỹ một chút. Nếu tên nhóc này dám có ý đồ xấu với Vân Tôn thì quyết không tha!”
Nói rồi ông cụ này khịt mũi nói: “Rượu ngon! Tên nhóc này tu vi không tới đâu nhưng tửu lượng thì khá lắm”.
Ba bình rượu đã hết nhẵn, Ngô Bình cố ý để rượu tiêu hoá chậm một chút. Anh hỏi: “Vân Tịch, sao những người đó đều gọi em là Vân Tôn gì đó?”
Vân Tịch đáp: “Em có thể xem quẻ đến Ngũ Trọng thì họ tôn trọng em cũng là lẽ đương nhiên”.
Ngô Bình nghĩ cũng phải. Nếu anh xem được tới Tam Trọng thôi thì có khi rất nhiều người sẽ gọi anh là “ông Bình” cũng nên. Thế thì Vân Tịch được gọi vậy cũng đâu có gì lạ.
Vân Tịch: “Y thuật của anh cao minh như vậy mà định để phí hoài sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Anh cũng từng có ý định khi nào có thời gian sẽ đi du ngoạn khắp nơi, cứu người giúp đời”.
Vân Tịch cười đáp: “Sau này nếu bạn em có nhờ anh trị thương thì đừng từ chối nhé”.
“Không đâu, là bạn em anh sẽ điều trị miễn phí luôn”, Ngô Bình cười đáp.
Vân Tịch lấy từ trong người ra một chiếc ấn nhỏ chỉ bằng hộp diêm và có màu vàng nhạt. Bên trên chiếc hộp khắc rất nhiều tiên văn cổ xưa.
Cô ấy cười nói: “Anh tặng em Hoá Long đan, em tặng lại anh chiếc ấn này. Thứ này gọi là pháp ấn Tiểu Tây Thiên. Khi anh vẽ bùa, thêm ấn này vào sẽ được Phật Tổ Tiểu Tây Thiên giúp sức”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Được Phật giúp sức sao? Quá đỉnh!”
Nói rồi, anh nhận lấy pháp ấn, ấn thử lên lòng bàn tay mình. Trên bàn tay anh lập tức xuất hiện bốn ký tự tiên văn màu vàng sáng lấp lánh.
Vân Tịch cười nói: “Hiệu lực của pháp ấn kéo dài trong bảy ngày. Có điều nếu dùng để hại người thì sẽ dễ bị hồn xiêu phách lạc”.
Đúng lúc này, bên ngoài vọng tới tiếng người hát kịch lao xao, nghe rất bực mình.
Ngô Bình đanh mặt lại: “Tới rồi!”
Vân Tịch cười đáp: “Anh đi nói chuyện với bọn chúng đi”.
Ngô Bình trợn tròn mắt: “Không phải chứ, đại cao thủ không ra mặt bảo vệ anh sao?”