Ông ấy hỏi Ngô Bình: “Loại đan dược này còn có thể tăng thêm hiệu quả không?”
Ngô Bình gật đầu: “Sau này sẽ tốt hơn”.
“Tốt!”, hai mắt Trần Hoài Long toả sáng: “Để ta thử một chút!”
Trần Hoài Long đột nhiên biến mất, chỉ qua một phút sau thì xuất hiện lần nữa, lúc này ông ấy vô cùng vui vẻ: “Đúng vậy, ăn đan dược này vào thì có thể chắn 90% áp chế của thiên đạo!”
Ngô Bình không ngờ đan này lại hiệu quả như vậy, anh gật đầu: “Viện trưởng, có thể để con cảm nhận trực quan sự tổn thương của thiên tạo đối với Chúa tể không?”
Trần Hoài Long gật đầu, tay vỗ vai Ngô Bình: “Vậy để cho con cảm nhận áp lực từ thiên đạo một chút!”
Vừa dứt lời, khi tức toàn thân Ngô Bình ngưng tụ, cảm giác sát khí trong trời đất vô cùng tận không ngừng tụ về phía anh, anh dùng hết sức để chống lại nhưng vẫn phun ra búng máu tươi.
Trần Hoài Long vội nói: “Cảm thấy thế nào?”
Ngô Bình cười khổ: “Nếu chịu toàn bộ sự thương tổn từ thiên đạo, con sẽ bị trọng thương!”
Trần Hoài Long gật đầu: “Cho nên những người kia tình nguyện dừng ở Đại Thánh Cảnh, chứ không muốn thành Thánh Vương”.
“Vì sao cảnh giới Chúa tể phải bị thiên đạo thương tổn?”, Ngô Bình hỏi.
Trần Hoài Long: “Thánh Vương có địa vị gần với thiên đạo nhưng không thể hoàn toàn thay thế, bởi vậy thiên đạo nào có thể dung thứ. Trừ phi thăng lên Thánh Hoàng, vượt qua hẳn thiên đạo”.
Ông ấy vỗ vai Ngô Bình: “Tiểu Bình, con luyện chế đan này nhiều một chút. Những tên đồ cổ kia làm rất trầm ổn, chắc chắn muốn gặp con một lần”.
Ngô Bình nháy mắt: “Viện trưởng, những vị kia bao nhiêu tuổi rồi?”
Trần Hoài Long: “Ít nhất cũng mấy nghìn, tuổi đều lớn hơn ta không ít. Những người này đa phần đều rảnh rỗi, đầu óc không bình thường, con gặp cũng đừng quá khách khí!”
Trong lúc họ nói chuyện, một người đàn ông cao lớn xuất hiện, bên hông đeo đao giết heo, quần áo vải xám vấy mỡ, trong tay cầm theo một con heo đã làm thịt.
Người đặt heo lên bàn, cười toe toét: “Nếm thử đi!”
Trần Hoài Long ghét bỏ nhìn thịt heo: “Giết heo làm gì ai muốn ăn heo nhà ông, mau đem về đi!”
Người đàn ông cao lớn mặt đầy râu, da đen nhẻm, cười nói: “Ta trần sơ rồi, ăn ngon lắm, ông nếm thử đi!”
Nhìn người nọ, Dược lão rất khách sáo, chắp tay hành lễ: “Ra mắt Đại Thánh!”
Người đàn ông cao lớn: “Tiểu Trần nói có luyện được một đan dược áp chế được thiên đạo, là ngươi sao?”
Dược lão: “Là đồ đệ Ngô Bình của ta!”
Đồ tể đánh giá Ngô Bình, đột nhiên cảm thán: “Còn trẻ như vậy mà luyện chế ra đan dược thần kỳ như thế, đúng là hậu sinh khả uý!”
Trần Hoài Long hỏi: “Giết heo, họ bảo ông tới à?”
Đồ tể gật đầu: “Mọi người bảo ta tới xem thử, thuận tiện hỏi thăm!”
Trần Hoài Long: “Ông muốn hỏi gì?”
Đồ tể hỏi Ngô Bình: “Ngô đan sư, đan dược này thì cậu luyện được bao nhiêu một năm?”
Ngô Bình: “Nếu cần thì mấy nghìn viên cũng không có vấn đề, chỉ cần nguyên liệu đầy đủ!”
Đồ tể tiếp tục hỏi: “Tư chất của cậu thế nào?”
Dược lão nói: “Cậu ấy tu luyện Cấm Thiên thần công, có sức mạnh cấm thiên, có tiềm năng trở thành Thánh Hoàng!”
Đồ tể gật đầu, sau đó nói với Trần Hoài Long: “Chúng ta thương lượng một chút, tạm thời ta sẽ thử trước, thăng lên Chúa tể. Dù sao nếu bỗng chốc xuất hiện quá nhiều Chúa tể thì các thế lực sẽ nâng cao sự cảnh giác!”
Trần Hoài Long: “Ừ, cũng tốt, cứ vài năm ra một Chúa tể là được!”
Đồ tể lấy ra một tấm bùa ngọc đưa cho Ngô Bình, cười nói: “Ngô đan sư, sau này nhớ thường xuyên liên lạc với chúng ta!”, nói xong thì xoay người rời đi.
Dược lão hỏi: “Viện trưởng, người này muốn tới phía đông à?”
Trần Hoài Long gật đầu: “Phía đông thiếu một vị Chúa tể, hắn đi vừa lúc!”
Ngô Bình: “Sư phụ, vị vừa rồi là Đại Thánh à?”