Ngô Bình hỏi: “Tuyết Hồng, chuyện kinh doanh lá trà thế nào rồi?”
Tuyết Hồng đáp: “Thưa Ngũ gia, số trà mà anh sao lần trước đã bán hết từ lâu rồi ạ”.
Ngô Bình nói: “Ừm, lát nữa tôi sẽ sao thêm”.
Bất giác, trời đã tối. Tả Kỳ Phong sai người chuẩn bị rượu thịt. Anh ta và Hoa Nguyên Cát sẽ vui vẻ uống rượu cùng Ngô Bình.
Rượu quá ba tuần, Tả Kỳ Phong cất lời: “Sư đệ à, bây giờ cậu là thiên kiêu của Thiên Địa kiếm tông. Các nữ đệ tử như phát điên vậy, ngày nào cũng cử người đến chỗ bọn anh để nghe ngóng tin về cậu. Anh cũng giúp cậu để ý đấy, Thiên Địa kiếm tông có vài nữ đệ tử rất xinh đẹp, cậu có thể cân nhắc”.
Ngô Bình vội xua tay: “Sư huynh à, em không còn hơi sức nữa đâu. Sư tôn vừa bảo em lấy Thượng Quan Linh Nhi đấy”.
Hoa Nguyên Cát cười bảo: “Cưới vợ và ngủ với phụ nữ là hai chuyện khác nhau mà. Sư đệ, với địa vị bây giờ của cậu thì cứ thoả thích ngủ với mấy nữ đệ tử xinh đẹp của Thiên Địa kiếm tông, họ tuyệt đối không đòi hỏi danh phận đâu”.
Ngô Bình cười khổ: “Thôi ạ. Em vẫn muốn chuyên tâm vào tu hành”.
Tả Kỳ Phong cười trêu anh: “Sư đệ, cậu đã có vợ, đừng nói là sợ vợ đấy nhé?”
Ngô Bình cười đáp: “Thế thì không phải. Tuy em không đến mức “yêu ai là yêu đến chết”, nhưng tuyệt đối không phải dạng lăng nhăng gặp ai cũng yêu”.
Hoa Nguyên Cát gật đầu: “Cậu giỏi hơn bọn anh đấy. Anh và sư đệ cứ thấy người đẹp là không rút chân được. Hết cách, quen rồi”.
Ăn no uống đủ rồi, Ngô Bình về viện, sao thêm một ít trà Tiên cho Tuyết Hồng.
Sao xong lò cuối cùng, anh bỗng giật mình, lập tức khoanh chân ngồi xuống. Hoá ra, sau nhiều ngày được nuôi dưỡng, linh hồn sơ sinh của anh trong Thiên Cung đã trưởng thành rồi.
Lúc này, Luân Hồi Đại Kiếp của anh cũng sắp đến.
Thế là anh đến gặp La Thiên Tướng ngay trong đêm và kể rõ tình hình.
La Thiên Tướng nói: “Luân Hồi Đại Kiếp này không thể xem thường, con có dự tính gì?”
Ngô Bình đáp: “Sư tôn, con định lịch kiếp ở Hạ Giới”.
La Thiên Tướng bảo: “Khi ứng phó Luân Hồi Đại Kiếp, trừ phi gặp nguy hiểm đến tính mạng, nếu không thì người bảo vệ thường sẽ không xuất hiện. Tiểu Bình, tốt nhất con nên chọn một nơi thông thuộc, đồng thời cách xa những người thân quen của con”.
Đây là kinh nghiệm của La Thiên Tướng.
Ngô Bình trả lời: “Sư tôn, con đã có kế hoạch rồi. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, Luân Hồi Đại Kiếp của con kéo dài tối đa ba tháng. Trong khoảng thời gian này, nhờ sư tôn làm một trong những người bảo vệ của con ạ”.
La Thiên Tướng nói: “Chuyện này tất nhiên là được. Dù con không nói, ta cũng sẽ đích thân ra mặt, nếu là người khác thì ta không yên tâm”.
Ngô Bình bày tỏ: “Con đã chọn địa điểm Luân Hồi rồi. Sư tôn, chúng ta đi thôi”.
Về đến nhà, Ngô Bình đã sắp xếp tất thảy, để những người thân thiết và đáng tin cậy biết tình hình của mình.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Ngô Bình khoanh chân ngồi ở một nơi yên tĩnh. Sâu trong ý thức của anh có gieo một hạt giống ký ức. Một khi anh tiến vào Luân Hồi Đại Kiếp, ký ức sẽ mở ra.
Bây giờ, công lực của anh dần dần mất đi, cơ thể bắt đầu thu nhỏ, biến thành một cậu trai mười sáu, mười bảy tuổi.
Lúc này, thiên chủ Thanh Tuyết, Đường Tử Di, La Thiên Tướng bước vào phòng.
Đường Tử Di hỏi: “Tông chủ La, đã chuẩn bị xong rồi, có thể bắt đầu rồi chứ?”
La Thiên Tướng gật đầu: “Có thể rồi. Chờ cậu ấy tỉnh dậy, sẽ có thân phận hoàn toàn mới”.
Bình minh ngày hôm sau, trong một cống thoát nước khổng lồ ở vùng Giang Nam, Trương Tiểu Bình chầm chậm mở mắt.