Sau khi trời sáng, Liễu Duyên cũng ra về.
Sau một đêm uống đan dược, Long Thanh Khâm đã có sự thay đổi rõ ràng nên cũng chào Ngô Bình rồi về bế quan.
Liên tục tiến vào trạng thái lĩnh ngộ nên cả ngày nên Ngô Bình đã mệt lử, anh ngáp dài rồi về phòng đi ngủ. Một lát sau, Trương Lệ gọi anh ra anh cơm, anh cũng không ra mà chỉ nằm ngủ say sưa.
Khi anh mở mắt ra thì trời đã tối, anh rửa mặt rồi lẩm bẩm: “Xem ra không thể tiến vào trạng thái này thường xuyên được, vì rất tốn sức”.
Đột nhiên Hỉ Bảo chạy vào, thằng bé quấn dây thừng quanh cổ một con chó đen rồi cưỡi lên lưng nó như cưỡi ngựa.
Mấy hôm trước, Ngô Bình đã dẫn hai con chó đen về nhà. Hiện giờ, chúng đã trở thành vật cưỡi của Hỉ Bảo.
Ngô Bình nói: “Hỉ Bảo, con lại nghịch ngợm gì thế hả?”
Sau đó, Lý Thiên Thạch cũng chạy vào rồi gật đầu chào Ngô Bình: “Cậu chủ”.
Ngô Bình hỏi: “Thiên Thạch, hôm nay Hỉ Bảo có học bài không?”
Hỉ Bảo nháy mắt với Lý Thiên Thạch, nhưng cậu ấy vẫn thật thà nói: “Cậu chủ, hôm nay cậu Hỉ Bảo không học hành gì, buổi sáng thì vờn cá, chiều thì cưỡi chó”.
Ngô Bình nổi giận rồi bế Hỉ Bảo lên tét cho hai cái vào mông: “Con không chịu khó học hành thì sau lớn lên làm được cái gì hả?”
Anh ra tay rất mạnh làm Hỉ Bảo khóc toáng lên: “Con sai rồi, bố đứng đánh nữa, hu hu…”
Sau đó, Ngô Bình bỏ Hỉ Bảo xuống rồi chạy đi ăn chút gì đó.
Ăn uống no nê xong, anh mới thấy tinh thần phấn chấn hơn.
Hỉ Bảo ủ rĩ cầm sách lên đọc, còn Ngô Bình ngồi cạnh đó soạn giáo án. Dù ở học viện Võ Đạo hay Đường Môn thì giáo án của anh cũng rất quý, vì thế anh rất tâm huyết với nó, thậm chí còn tiến vào trạng thái lĩnh ngộ để viết.
Thấy đã đến trưa, Ngô Minh và Mỹ Ngọc đều đến tìm Ngô Bình.
“Anh, bọn em phải về trường rồi”, Ngô Mi nói.
Ngô Bình: “Không ở nhà chơi thêm nữa à?”
Ngô Mi: “Ngày mai, trường tổ chức cắm trại, bọn em phải đi”.
Nghe nói hai cô gái sẽ đi cắm trại, Ngô Bình hỏi: “Cắm trại ở đâu thế?”
Mỹ Ngọc: “Núi Dã Nhân ở phía Bắc Thiên Kinh”.
Ngô Bình: “Bây giờ bên ngoài đang hỗn loạn lắm, hai đứa đừng đi cắm trại thì hơn”.
Ngô Mi lườm anh: “Anh, cả lớp đều đi mà bọn em không đi thì coi sao được”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi: “Được rồi”.
Anh gọi: “Thiên Chiếu!”
Thiên Chiếu lập tức xuất hiện cạnh Ngô Bình rồi nói: “Chủ nhân”.