Ngô Bình nói: “Em đến sau bếp xem thử”.
Sau đó cậu lại quan sát thức ăn trên bàn, cười nói: “Bây giờ không sao nữa, mọi người dùng bữa đi”.
Mọi người ăn xong thì lại lên xe quay về Trung Châu.
Khi xe buýt chạy đến Trung Châu, cái người chủ mưu đứng phía sau – cậu Nghiêm cũng nhận được tin, Độc Bà Bà không những không hoàn thành nhiệm vụ mà còn bị hủy bỏ tu vi.
Kết quả này khiến cậu Nghiêm vừa kinh ngạc vừa tức giận, ngạc nhiên là vì trong đối phương lại có cao thủ, tức giận là vì đối phương biết rõ thân phận của mình, thế mà lại dám phế bỏ tu vi của Độc Bà Bà, đây là đang xem thường nhà họ Nghiêm hắn.
Quản gia bên cạnh nhận thấy tình hình không ổn bèn nói: “Cậu chủ, chúng ta vẫn nên về rồi bàn với ông cụ, người này không sợ chúng ta, có lẽ cũng lai lịch không đơn giản”.
Cậu Nghiêm không phải là một công tử nhà giàu bình thường, hắn khá thận trọng trong việc suy xét, nghe thế hắn bèn gật đầu: “Ông nói đúng, tôi phải tra cho ra thân phận và lai lịch của tên này, sau đó mới có thể quyết định cách đối phó với hắn”.
Vì vừa tham gia trận đấu xong, sau khi về đến trường, mấy người Ngô Bình được cho nghỉ vài ngày, họ có thể tự do hoạt động.
Thời gian vẫn còn sớm, Ngô Bình trước tiên luyện công, quyết định đến ngân hàng đổi chi phiếu, sau đó đến chữa bệnh cho Hàn Chí Thành.
Ngô Bình đến quầy ngân hàng, lấy tấm chi phiếu ra, nhân viên tiến hành xác minh số điện thoại, sau đó hỏi Ngô Bình muốn tiết kiệm có kỳ hạn hay không kỳ hạn.
Cậu không cần nghĩ ngợi nhiều lập tức gửi năm mươi lăm triệu tệ vào hai thẻ ngân hàng đứng tên mình, trong đó một thẻ bỏ hai mươi triệu tệ, thẻ còn lại là năm triệu tệ, thẻ năm triệu tệ này là đưa cho bố mẹ.
Mười mấy năm nay, bố mẹ đã rất vất vả, có số tiền này rồi, những ngày tháng sau đó sẽ đỡ cực nhọc hơn.
Rút tiền xong, cậu bèn đến nhà họ Hàn. Sau khi chữa bệnh xong, trời vẫn chưa tối hẳn, cậu uyển chuyển từ chối lời mời của nhà họ Hàn để tài xế đưa cậu về.
Ngô Bình về đến dưới tầng thì nhìn thấy có một đám người đang đứng ở đó, Ngô Đại Hưng và Dương Quế Chi đều có mặt ở đó, sắc mặt đều rất khó coi.
Trong đám người đến có một người đàn ông cởi trần, trên người có những hình xăm đáng sợ, hắn cao hơn một mét tám, chỉ vào Ngô Đại Hưng, hung hăng nói: “Tao nói cho mày biết, căn nhà này vốn dĩ là của tao, dù mày đã mua nó thì cũng không thể ở”.
Ngô Đại Hưng tức giận nói: “Căn nhà này đã được sang tên cho bọn tôi, không liên quan gì đến cậu, cậu mà còn gây rối nữa thì tôi báo cảnh sát đấy”.
Người đàn ông cười nhạo: “Báo cảnh sát? Cảnh sát trưởng khu này là anh em kết nghĩa của tao, dù mày có báo cảnh sát, xem hắn nói giúp tao hay sẽ nói giúp mày”.
Người hiền lành sợ nhất là gặp phải chuyện như vậy, nói lý cũng không được, cầu xin cũng chẳng xong, cuối cùng đi vào con đường cực đoan.
Ngô Bình tách đám người ra bước đến cạnh Ngô Đại Hưng hỏi: “Bố, chuyện gì thế ạ, đám người này là ai?”
Ngô Đại Hưng nhìn thấy Ngô Bình đến, ông ấy thầm thở phào nói: “Tiểu Bình, nhà chúng ta đã mua lại căn nhà ở đây nhưng người đàn ông này nói ngôi nhà đó là của gia đình hắn, muốn đuổi chúng ta đi. Chuyện này làm gì có lý như thế, chúng ta mua bán hợp pháp, sao hắn lại có thể đuổi chúng tôi đi được?”