Bên cạnh là một cô gái mười bảy, mười tám tuổi, rất thanh tú, làn da trắng nõn.
Cô gái kinh ngạc nhìn anh hỏi: “Anh có thể nhìn thấy chúng tôi sao?”
Ngô Bình nghe họ nói, đó là một ngôn ngữ đặc biệt của con người nhưng anh có thể nghe hiểu, thậm chí trong đầu còn lập tức biết cách diễn đạt bằng ngôn ngữ này, anh há miệng muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại bị nghẹn.
Cô gái có làn da trắng nhanh chóng bưng một bát nước đến, là một cái bát sứ cũ, có hàng chục góc cạnh bị sứt mẻ và có vài chỗ được sửa lại. Làn nước ngọt chảy vào cổ anh, anh nuốt xuống, cứ thế cổ họng dễ chịu hơn rất nhiều.
“Cảm ơn nhiều”, anh nói.
Ánh mắt người phụ nữ sáng rực: “Anh hiểu được chúng tôi nói gì? Tốt quá”.
Ngô Bình cảm thấy cả người không có sức lực, anh không thể đứng lên bèn hỏi: “Đây là đâu? Các cô là ai?”
Người phụ nữ cười nói: “Nơi này là đại lục Thương Huyền, một thế giới bản sao của Chư Thánh thượng, nó giống hệt với thế giới nguyên bản”.
Ngô Bình: “Thế giới bản sao?”
Người phụ nữ gật đầu: “Đúng thế, Thiên Đạo ở đây là hoàn hảo”.
Cả người Ngô Bình run lên: “Thiên Đạo hoàn hảo! Các cô thì sao? Là tu sĩ nơi này à?”
Người phụ nữ: “Bọn tôi là người bình thường lớn lên ở đây, chịu trách nhiệm kéo những người mới như các anh ra khỏi Hồng Ni Trạch”.
Ngô Bình: “Hồng Ni Trạch? Đó là đâu?”
Người phụ nữ: “Trước tiên đừng hỏi nhiều thế, anh mau nghỉ ngơi trước đi”.
Cô gái lại lấy thêm nước đút cho anh, uống được mấy bát nước, Ngô Bình dần khôi phục sức lực, anh tự mình ngồi dậy.
Anh hỏi người phụ nữ: “Xưng hô thế nào đây nhỉ?”
Người phụ nữ: “Gọi tôi là Hồng Mai, đây là Bạch Mai, em gái tôi, sau này cậu cứ gọi tôi là chị Hồng Mai”.
Ngô Bình: “Hình như cô mới chỉ hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi nhỉ, tôi đã hai mươi bốn rồi”.
Hồng Mai nói: “Mắt nhìn của cậu không chuẩn, tôi đã hai mươi bảy rồi”.
Bạch Mai mím môi cười: “Chị à, đừng đùa anh ta nữa. Còn anh, anh tên gì?”
Ngô Bình: “Tôi là Lý Huyền Bình”.
Hồng Mai: “Lý Huyền Bình, ừm, vậy sau này tôi gọi cậu là Tiểu Bình nhé”.
Bạch Mai hỏi: “Anh Tiểu Bình, anh từ nơi nào đến vậy?”
Hiện giờ Ngô Bình có rất nhiều thắc mắc nhưng anh cũng rất đang rất đói bèn hỏi: “Có gì ăn không?”