Giang Sơ Nhan gật đầu: “Đúng vậy, dù là ở đâu thì những người mạnh nhất luôn là những kẻ chiếm cứ tài nguyên tốt nhất. Nhưng sức ảnh hưởng của Thượng phủ vượt xa Hạ phủ. Hạ phủ cần dựa vào sự thống trị của Hoàng triệu, Thượng phủ lại có thể trực tiếp thống trị tất cả các thế lực, dù lớn hay nhỏ thì đều phải nộp thuế cho Thượng cung”.
Ngô Bình: “Vậy cô cảm thấy nơi nào hợp để định cư?”
Giang Sơ Nhan nghĩ ngợi rồi đáp: “Tôi cảm thấy nơi thích hợp để định cư là Vạn Phúc Thần Thổ - một trong bốn Đại Thần Vực. Vạn Phúc Thần Thổ sinh ra rất nhiều thiên tài và nhân vật lớn, hơn nữa, thế lực cai trị nơi này rất lương thiện, dân địa phương có cuộc sống sung túc, không lo cơm áo gạo tiền, là vùng đất lành hiếm thấy”.
Ngô Bình nghe xong thì mắt sáng lên: “Không tệ, vậy tới Vạn Phúc Thần Thổ xem một chút đi”.
Giang Sơ Nhan: “Vạn Phúc Thần Thổ có một điểm tốt: Chỉ cần là người có tài có đức thì sẽ được cấp một nơi an cư”.
Ngô Bình hứng thú hỏi: “Thế nào là có đức, thế nào là có tài?”
Giang Sơ Nhan: “Có đức là chỉ đạo đức cao quý, họ hàng hay hàng xóm đều lương thiện, người người ở quanh đó năm trăm dặm đều khen ngợi, người như vậy mới được gọi là có đức hạnh. Có tài đơn giản hơn, chỉ cần sở hữu năng lực nào đó vô cùng xuất sắc thì là có tài, ví dụ như có luyện đan hay thiên phú tu hành cao, hoặc y thuật phi phàm này nọ”.
Ngô Bình cười nói: “Xem ra thân phận thầy luyện đan của tôi có tác dụng rồi”.
Giang Sơ Nhan đề nghị: “Vạn Phúc Thần Thổ có tổ chức chuyên để khảo hạch trình độ thầy luyện đan, anh có thể đi tới đó để khảo hạch, lấy được danh hiệu thầy luyện đan Kim Đỉnh. Nhờ đó anh sẽ được vô số người kính ngưỡng”.
Ngô Bình muốn nhanh chóng sắp xếp cho người nhà nên tuy trời đã tối, anh vẫn đi suốt đêm tới Vạn Phúc Thần Thổ.
Vạn Phúc Thần Thổ có diện tích tương đương Thần Châu, nhưng hoàn cảnh sống tốt hơn nhiều. Nơi này non xanh nước biếc, linh dược khắp nơi. Trong đồng ruộng đều là linh mễ, dân chúng sung túc nên có nhiều thời gian tu hành và học tập các kỹ năng.
Mọi ngành nghề của Vạn Phúc Thần Thổ đều phát đạt như luyện kim, luyện đan, đúc khí, chế bùa... ra đời rất nhiều nhân tài.
Hai người đi đến một thành trấn không lớn lắm với dân số mấy trăm nghìn người, được vài thôn làng bao bọc xung quanh.
Màn đêm buông xuống nhưng cuộc sống về đêm trong thành phố cực kỳ phong phú, có không ít người tụ tập lại cùng nhau ăn cơm, đánh bài, nhảy múa.
Ngô Bình cười nói: “Cuộc sống của con người nơi này quả thật rất an nhàn”.
Anh biến thành một ông lão, lảo đảo bước đi trên con phố. Đột nhiên anh nghiêng người ngã xuống đất rồi bất động.
Có mấy người đang đánh bài ở cách đó không xa vội vàng chạy đến, đỡ anh dậy, sau đó nhỏ giọng gọi anh.
“Ông cụ, ông không sao chứ?”, một người trong đó hỏi.
Ngô Bình mở mắt ra nói: “Ai trong các cậu đụng vào tôi làm cho ngã, các cậu phải chịu trách nhiệm”.
Mấy người này nhìn nhau, họ sống hơn nửa đời người rồi mà lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, người nói đó kiên nhẫn khuyên: “Ông cụ, tự ông ngã xuống chứ có ai đụng vào ông đâu, có phải ông ngã bị đập đầu xuống đất nên không nhớ được phải không?”
Ngô Bình: “Đúng thế, bây giờ tôi ngã khiến đầu óc không còn minh mẫn, các cậu phải bồi thường cho tôi”.
Mọi người đều biết mình gặp phải chuyện không hay nên không những không lo lắng mà còn kiên nhẫn giải thích cho Ngô Bình hiểu, có người còn đem đồ uống đến cho Ngô Bình, có thể thấy những người này rất chân
thành và chất phác.