Ngô Bình lặng im. Anh biết Diệp Thiên Tông thật sự nổi giận rồi. Ông ấy nhất quyết phải giáng cho Trương Nguyên Cổ một đòn thật mạnh!
Lúc này, đoàn người đã đi đến thung lũng. Ngô Bình chỉ hướng, một nhóm cao thủ bèn xông đến đó.
Cách đó vài trăm mét, Ngô Bình có thể nghe thấy tiếng gào thét thảm thương. Đến lúc họ đi đến trước căn nhà, trong nhà đã chất đầy thi thể, toàn bộ người canh gác đều bị giết.
Ngô Bình vừa chỉ vào cánh cổng sắt vừa nói: “Sư huynh à, động Quỷ ở ngay phía sau cửa. Có lẽ Diệp Huyền bị nhốt bên trong”.
Diệp Thiên Tông dùng chưởng để mở cửa sắt, để lộ hang động tối tăm. Một luồng sát khí u ám từ trong hang động xộc ra, khiến tất cả đều rùng mình.
Đúng lúc này, một tiếng “bùm” cực lớn vang lên bên ngoài khiến núi rừng rung chuyển.
Ngô Bình ngẩng đầu lên, dùng năng lực để nhìn xuyên qua nóc nhà, thấy có một vụ nổ trên đỉnh núi cách đây hơn một trăm mét, một lượng lớn đá tảng đang lăn về phía căn nhà.
Anh thất kinh, vội gào lên: “Mau vào hang động!”
Đồng thời, anh dùng hai tay đẩy. Những người xung quanh đều bị anh đẩy vào hang động, cùng lúc đó kéo Diệp Thiên Tông chạy vào trong.
Bấy giờ mọi người mới kịp phản ứng, bèn ra sức chạy vào trong hang động. Nhưng dù vậy, vẫn có ba người phản ứng chậm một nhịp. Một tiếng động lớn vang lên, một tảng đá lớn rơi xuống, san bằng toàn bộ căn nhà, ba người họ bị đè chết tươi!
Đá vụn lấp kín cửa động. Hang động tối như mực, giơ tay ra còn chẳng thấy được năm ngón.
Đôi mắt Ngô Bình như muốn bốc lửa. Anh phẫn nộ gầm lên: “Tên Độc Phật này đúng là quá ác độc!”
Anh tính toán đủ đường mà vẫn chẳng ngờ đối phương còn ra chiêu này, cho nổ ngọn núi hòng chôn vùi họ dưới đáy thung lũng!
Ngược lại, Diệp Thiên Tông rất bình tĩnh. Ông ấy bảo thuộc hạ lấy đèn pin ra soi đường. Đường trong hang động vừa hẹp vừa thấp, sâu hun hút, không biết xa chừng nào.
Cửa động bị lấp, tất cả đều bị nhốt, chỉ đành chờ cứu viện.
Ngô Bình lo cho Diệp Huyền, bèn nói: “Sư huynh, mọi người đứng yên chờ em. Em vào trong xem thử”, Ngô Bình nói. Anh muốn cứu Diệp Huyền ra trước.