Ngô Bình: “Quận chúa nói vậy là sao?”
Quận chúa Hân Nguyệt: “Hôm nay vương cung quý tộc đi săn, thật ra mục đích chính là để giết tôi. Đột nhiên gặp anh, tôi thấy chúng ta cùng chung số phận”.
Ngô Bình: “Cô là quận chúa cơ mà, sao họ lại muốn giết cô?”
Quận chúa Hân Nguyệt: “Đương nhiên là vì lợi ích”.
Cô ấy nhìn lên phía trước: “Tôi đưa anh đến biên giới, khéo anh có thể chạy thoát đấy”.
Dứt lời, cô ấy vỗ lưng hổ, con hổ lập tức chạy như bay. Ở trên không trung có người vẫn luôn âm thầm quan sát con hổ, thấy nó đột nhiên chạy nhanh, người đó còn tưởng quận chúa Hân Nguyệt định chạy trốn nên lập tức đi bẩm báo: “Không hay rồi! Hân Nguyệt đang chạy trốn! Mau đuổi theo!”
“Không thoát được đâu! Sát thủ của Ngũ Hành Tông đã mai phục ở phía trước rồi, cô ta mà đến đó thì chết chắc luôn”.
Ngô Bình không ngờ mình sẽ lại quận chúa của vương triều Hắc Thuỷ, càng không ngờ hơn là quận chúa lại gặp tình cảnh này.
Đột nhiên cô hổ gầm lên, mặt đất nứt ra, các cái mâu ngoi lên, con hổ né không kịp nên đã bị trung vài trăm mâu vào bụng, nó lập tức bị thương nặng.
Quận chúa Hân Nguyệt: “Mục tiêu của họ là tôi, anh chạy đi, tôi sẽ đi hướng khác”.
Ngô Bình cười nói: “Quân chúa, trước lúc chia tay, cô có thể hôn tôi một cái được không? Không giấu gì cô, tại cô xinh quá, cô mà không hôn tôi một cái thì…”
Quận chúa Hân Nguyệt nhìn anh rồi chợt bổ nhào tới, thơm nhẹ lên má Ngô Bình, sau đó nói: “Anh mau đi đi!”
Ngô Bình ngạc nhiên, không ngờ quận chúa Hân Nguyệt lại hôn mình thật nên cười nói: “Cô hôn tôi một cái, tôi cứu cô một lần! Kiếm lên!”
Khí tức quanh người anh bùng nổ, một đường kiếm bay lên, sau đó hoá thành nhiều đường kiếm bay xuống đất.
Phụt!
Các sát thủ ẩn nấp ở phía xa đều đã bị giết, máu tươi bắn lên.
Quận chúa Hân Nguyệt kinh ngạc nói: “Anh mạnh thế ư!”
Ngô Bình cười nói: “Ừm, tôi mạnh lắm”.
Anh vung kiếm khí lên cao, các sát thủ khác trong không gian gập đều bỏ mạng. Cứ thế, hai người vừa đi vừa dùng kiếm khí dọn đường.
Quận chúa Hân Nguyệt tròn mắt ngạc nhiên, cô ấy không ngờ người mình gặp tình cờ lại mạnh thế, chỉ một đường kiếm thôi cũng hạ được nhiều cao thủ.
“Cái gì?”
Có người ở trên cao trông thấy cảnh này thì nổi giận: “Thằng kia là ai? Người của kiếm phái Đại Hoang à?”
Có người đáp: “Đại nhân, chúng thuộc hạ cũng không rõ”.
“Vô dụng!”, người đó quát ầm lên: “Điều thêm nội vệ đi, giết hết chúng nó cho ta!”
Lập tức có thêm hàng nghìn cao thủ được điều đi, họ đều là Chân Tiên, thần tiên, ai cũng là kỳ tài.