Ngô Bình gật đầu: “Nói có lý!”
Anh nghĩ rồi nói với Trần Nhược Nhàn: “Nhược Nhàn, anh muốn giao đảo Thanh Hoa cho em quản lý, cũng sắc phong em làm nữ vương, em đồng ý chứ?”
Trần Nhược Nhàn cười: “Nhược Nhàn bằng lòng?”
Ngô Bình vui vẻ: “Được, bên này giao cho em nhé!”
Đến lúc này, nước Oa và nước Long sẽ không động binh với Đông Hải trong một khoảng thời gian, Ngô Bình rời đi, quay về hoàng cung.
Anh gặp bố mẹ và ông bà, buổi tối cả nhà quây quần bên nhau dùng cơm.
Thấy bụng Chu Thanh Nghiên đã lớn, Ngô Bình cười nói: ”Thanh Nghiên à, con chúng ta cũng sắp ra đời rồi!”
Chu Thanh Nghiên cười nói: ”Vâng, tháng nữa là em sinh, người cha là anh phải ở cạnh đấy nhé”.
Ngô Bình: “Yên tâm, trước khi con ra đời, anh sẽ không đi xa nữa!”
Lý Vân Đẩu nói: “Huyền Bình, ông có chuyện cần bàn với cháu!”
“Ông nội nói đi ạ!”
Lý Vân Đẩu: “Bây giờ là thế giới tu hành, người như bọn ông không giúp gì được cháu, thiên hạ cũng thái bình, Thiên Võ thịnh vượng, sẽ tồn tại lâu dài. Ông nội muốn hỏi cháu là có thể sắc phong cho mấy chú bác của cháu vài chức tước không?”
Ngô Bình gật đầu: “Chuyện này đương nhiên là được! Cháu đã có ý nghĩ này lâu rồi!”
Chú bác của Ngô Bình đều có con cái, chuyện sắc phong không chỉ là chuyện một người, anh đã thương nghị với các đại thần rồi.
Lý Vân Đẩu cười: “Chú bác của cháu không có dã tâm gì lớn, chỉ muốn đời sau có cuộc sống đầy đủ thôi!”
Ngô Bình: “Ông nội, cháu hiểu mà, cháu sẽ cho người thu xếp!”
Sau đó, Ngô Bình ở lại hoàng cung, hàng ngày lên triều, hạ triều thì phê tấu chương, luyện đan dược.
Chưa được bao lâu thì người trong nhà được được phong thưởng, ai cũng hài lòng.
Qua nửa tháng, Ngô Bình lại dùng Thần Lực đan đào tạo ra ba trăm nghìn Thần lực binh, bao gồm cả những người được chọn làm cấm quân.
Hôm nay Đường Băng Vân vào cung, Ngô Bình cũng thừa dịp sắc phong Đường Thiên Tuyệt là Đường Vương, ban đất phong là trung tâm Đường Môn và ba nghìn dặm quanh đó.
Sau khi Đường Băng Vân tới, Ngô Bình nhờ cô ấy tổ chức cấm quân, phụ trách sự an toàn của kinh sư trọng địa. Anh lấy sổ tay huấn luyện ra đưa cho cô ấy để cô ấy huấn luyện binh lính.
Đương nhiên nhiên sau đó anh không chỉ cung cấp Thần Lực đan mà còn ban thêm nhiều đan dược cấp cao.
Thời gian thoải mái ở nhà nhanh chóng trôi qua, vô thức đã qua một tháng, Đường Băng Vân huấn luyện cấm quân, Đông Hải an bình, trong vòng mấy tháng này, Thánh Thiên giáo cũng phát triển rộng khắp, còn phái ra mấy triệu người truyền giáo, dấu chân trải khắp đại lục Côn Luân.
Hiện tại, tín đồ bên ngoài Thiên Võ đã có thể chứa đầy ba thành phố. Trong đế quốc Thiên Võ, người tín ngưỡng Thánh Thiên cũng chiếm tới 80%