Ngô Bình cười nói: “Chính là tại hạ. Bạch tiên tử đến Ngọc Tiên Cung để làm gì?”
“Tìm một người”. Cô ấy nói.
“Người nào?”
Bạch Tố Tâm: “Năm đó ta thành công đạt Hỗn Độn Cảnh, lại có một sợi ý niệm chạy vào trong đầu. Chuyện này ta không quan tâm cho lắm, nhưng thật không ngờ gần đây trong lòng ta bắt đầu rối loạn không thể yên tâm được. Ta suy nghĩ nhiều lần, mới biết được một vài sợi ý niệm trong đầu đã bắn đến giữa đan điền và hình thành một bóng người. Nhưng ta không thể nghĩ là người này có tu vi rất cao, hơn nữa cô ấy sắp tiến vào Chủ Vũ Trụ”.
Cô ấy nhìn Ngô Bình như nghĩ gì đó rồi nói: “Ta cảm giác ngươi hơi quen, nhưng ta chưa bao giờ gặp ngươi”.
Ngô Bình lập tức hiểu ra ngọn nguồn, Chu Thanh Nghiên sử dụng một hình chiếu của cô gái này ở Vũ Trụ duy độ thấp. Nhưng nó không chỉ là hình chiếu của Chu Thanh Nghiên, còn có một chút ý niệm trong đầu của cô ấy. Vậy có thể hiểu, Chu Thanh Nghiên chính là một hóa thân của cô gái này.
“Cô gái ngươi nói tên Chu Thanh Nghiên, cô ấy là vợ của ta. Cô ấy vẫn luôn tu hành trong Đạo Cảnh Vũ Trụ”, Ngô Bình giải thích.
Đôi mắt đẹp của nữ tu xuất hiện một chút sát khí hỏi: “Cô ấy ở đâu?”
Ngô Bình nhìn chăm chú vào cô ấy hỏi: “Ngươi muốn chém hóa thân kia?”
Bạch Tố Tâm thầm nghĩ: “Sự xuất hiện của cô ấy đã ảnh hưởng đến tâm trạng tu hành của ta, ta phải chém cô ấy”.
Ngô Bình lắc đầu: “Ta sẽ không để ngươi làm hại đến một cọng lông tơ của cô ấy!”
Bạch Tố Tâm nhíu mày, đôi tay trắng nõn thon dài như ngọc nhẹ nhàng vung lên, một đống sát khí tập trung vào Ngô Bình, bình tĩnh nói: “Hãy nói cho ta biết cô ấy đang ở đâu, nếu không bây giờ ta sẽ giết chết ngươi!”
Ngô Bình vươn tay ra chưởng một cái, lòng bàn tay có một đạo phù. Phù này do Tử Thanh Thánh Hoàng luyện chế cho anh, có thể trấn áp tu vi cảnh giới của đối phương.
Anh đánh hết sức, Bạch Tô Tâm chỉ cảm thấy ý thức bắt đầu loạn lên. Sau đó, cơ thể lập tức mềm nhũn, khiến cô ấy vừa sợ lại vừa giận hỏi: “Ngươi vừa làm gì ta?”
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Tại ngươi ra tay trước, nên ngươi phải chịu hậu quả”.
Sau đó anh xách Bạch Tố Tâm bước vào một Tiên Cung. Chủ nhân của Tiên Cung này thấy Ngô Bình đến, vội vàng ra đón.
Đầu tiên, Ngô Bình đến Thanh Trường Tiên Điện, sau đó chia ra một ý niệm trong đầu tiến vào Đê Duy Vũ Trụ, vội vàng liên lạc với Chu Thanh Nghiên. Đoạn thời gian trước, Chu Thanh Nghiên mới đột phá, cô ấy đang chuẩn bị đến Chủ Vũ Trụ tìm Ngô Bình.
Ngay sau đó, Ngô Bình lấy ra một cuộn giấy trắng rồi vung bút vẽ nhanh ra một bức tranh. Thoáng chốc, một cô gái quyến rũ, xinh đẹp xuất hiện, người này chính là Chu Thanh Nghiên.
Sau khi anh vẽ xong, bức tranh lại run lên, một ánh sáng lấp lánh bay ra rồi đọng lại thành Chu Thanh Nghiên. Anh đã rót vào pháp lực trong tranh, nên Chu Thanh Nghiên vừa xuất hiện đã đạt được tu vi nhất định.
Cô ấy đã không gặp Ngô Bình rất lâu, đáy lòng vô cùng nhớ mong nên vừa thấy đã ôm lấy anh: “Cuối cùng, em đã đến bên cạnh anh rồi Huyền Bình!”
Ngô Bình cười nói: “Trước đây, em là một ý thức do người này biến thành đấy Thanh Nghiên. Bây giờ, anh đã trói cô ấy lại, có thể đảo khách thành chủ và cướp thể xác của cô ấy rồi”.
Chu Thanh Nghiên nhìn Bạch Tố Tâm, cảm giác được sát khí xuất hiện trong mắt của cô ấy. Đối phương còn lạnh lùng nói: “Các ngươi dám! Ta là Vương tộc của Bạch gia!”
Ngô Bình bất ngờ: “Thì ra là Vương Tộc. Nhưng Vương tộc cũng chả là cái đếch gì, ta cũng là Vương tộc!”
Chu Thanh Nghiên thấy Bạch Tố Tâm chỉ có cảm giác thân thiết giống như cơ thể đó thuộc về mình. Cô ấy không đành lòng hỏi: “Ngươi muốn giết ta sao? Nếu ngươi có thể tha cho ta một mạng, thì từ nay về sau chúng ta không ai làm phiền đến nhau. Ngươi thấy có được không?”
Bạch Tố Tâm cười lạnh: “Ngươi không chết, lòng ta không yên! Lý Huyền Bình nên biết điều thả ta ra, nếu không ngươi sẽ chịu lửa giận của Bạch gia!”
Ngô Bình nhìn chăm chú vào cô ấy hỏi: “Thanh Nghiên đã cho ngươi một cơ hội, ta hỏi lại ngươi lần nữa. Ngươi phải giết cô ấy sao?”
“Đúng vậy! Bây giờ, ngươi rút tay về, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ cho ngươi...”
Ngô Bình lắc đầu nói với Chu Thanh Nghiên : “Anh giúp em chiếm giữ thân xác mới nhé Thanh Nghiên”.