Hỗn Thiên Đại Đạo Quân cười nói: "Đương nhiên là bái điện Hỗn Thiên làm thầy rồi".
Lam Hân Nguyệt ngẩn cả người, bái điện Hỗn Thiên làm sư tôn á? Cô ấy còn định hỏi gì đó, Đại Đạo Quân đã nói: "Hỉ Liên Thắng, đưa bé con ra ngoài đi, bảo con bé ở ngoài đợi".
"Rõ!"
Hỉ Liên Thắng gọi Lam Hân Nguyệt rồi đưa cô ấy ra khỏi đại điện.
Bên trong đại điện tự tạo ra không gian, lớn hơn rất nhiều so với bên ngoài nhìn vào. Trong đại điện vô cùng hoang tàn, nơi đâu cũng có những món đồ vật vỡ nát, chứng minh cho sự cổ xưa và nhiêu thương của nó.
Đi được một đoạn, anh nhìn thấy một quyển sách phát sáng, nó lơ lửng giữa không trung, cách mặt đất tầm một nghìn mét, sách dài mấy trăm mét.
Anh tới trước quyển sách khổng lồ này, quan sát trái phải một lượt rồi giơ tay lấy sách. Lúc chạm vào quyển sách, một luồng thông tin lớn đến không tưởng bỗng chảy vào thức hải của anh.
Nếu không nhờ anh có thể Nhất Niệm Vạn Tải thì hoàn toàn không thể dung nạp hết số nội dung của những thông tin này, biến thành kẻ ngốc ngay lập tức rồi.
Anh chia nhỏ thông tin này thành một trăm nghìn phần, sau đó vứt mỗi một thông tin vào một thời không ý nghĩ khác nhau để từ từ nghiên cứu.
Nói ra thì dài nhưng làm chỉ trong một tích tắc, Ngô Bình hiểu được nội dung này chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Những thông tin này sau khi được lý giải thì tập trung trong thức hải của anh, sau đó biến thành một ý niệm độc lập và logic, đồng thời cũng có một người phụ nữ đẹp tuyệt trần xuất hiện trong ý thức của anh.
Nhìn thấy người phụ nữ này, Ngô Bình ngẩn ngơ hỏi: "Cô là ai?"
Người phụ nữ lạnh lùng, bình thản nói: "Tôi là đạo thống Xích Minh, cậu có thể gọi tôi là Linh Nhược".
Ngô Bình: "Cô là đạo thống Xích Minh sao?"
Người phụ nữ: "Đúng vậy".
Ngô Bình: "Đạo thống Xích Minh là gì? Nó thuộc về một kỷ nguyên khác à?"
Người phụ nữ: "Trên cả kỷ nguyên, là truyền thừa cao cấp hơn".
Ngô Bình sững sờ, trên cả kỷ nguyên? Vậy là gì?
Người phụ nữ: "Cậu không cần thiết phải nghĩ quá nhiều, hấp thu đạo thống Xích Minh là được".
Ngô Bình: "Hỗn Thiên Đại Đạo Quân bên ngoài không nhận được truyền thừa của các cô sao?"
Người phụ nữ: "Vô số kỷ nguyên đã qua, người có được phần rìa của đạo thống ở đây nhiều không đếm xuể, cậu nói đến người nào?"
Ngô Bình nói: "Người cuối cùng".
Người phụ nữ: "Ừ, lúc ông ta tới đây thì tố chất quá kém, thế nên không thể tìm được truyền thừa nòng cốt, chỉ có thể tìm được một bộ Hỗn Thiên Đại Đạo Quyết mà thôi. Đó là công pháp nhập môn cơ bản".
Ngô Bình giật cả mình: "Đó là công pháp khiến ông ấy chứng đạo thành Đại La, thế mà chỉ là công pháp nhập môn thôi sao?"
Người phụ nữ: "Sau này cậu sẽ biết, núi cao còn có núi cao hơn".
Ngô Bình thở dài: "Quá doạ người rồi!"
Người phụ nữ: "Tôi đã kiểm tra được, tố chất của cậu xem như cũng tạm, thế nên tạm thời giao đạo thống cho cậu".