Từ khi Kiếm Bảng được tạo ra đến nay, phàm là người có mặt trong Kiếm Bản thì đều trở thành thiên kiêu đương thời, không hề có ngoại lệ, có vài người thậm chí còn trở thành truyền kỳ của Vạn Kiếm Tiên Giới.
Xung quanh Kiếm Bảng tuy là sa mạc, nhưng người ở đây cũng không ít, bởi vì có sự tồn tại của Kiếm Bảng nên xung quanh cũng tạo ra một thành phố trong sa mạc, là Vạn Kiếm Thành!
Trong Vạn Kiếm Thành, có thể nhìn thấy rõ thay đổi trên Kiếm Bảng, vì vậy lượng khách đến đây rất lớn, mỗi ngày đều có vô số tu sĩ đến đây, chỉ để xem Kiếm Bảng. Thậm chí, có vài người còn vì Kiếm Bảng nên mới đến đây.
Trong Vạn Kiếm Thành, có xây dựng một đài cao đến trăm mét, đứng trên đài cao nhìn ra xa có thể thấy rõ Kiếm Bảng cao đến nghìn trượng kia. Đài này được gọi là Vọng Kiếm Đài.
Diện tích Vọng Kiếm Đài rất lớn, lúc này đang có hơn nghìn người ở đây, có người đi xuống cũng có người đi lên.
Ngay lúc này, một luồng sáng giáng xuống, xuất hiện bốn người, chính là nhóm người Ngô Bình.
Mọi người thấy cũng không có gì ngạc nhiên, cách đây không lâu cũng có không ít người ở đó đã bàn tán về chuyện tranh giành vị trí trên Kiếm Bảng.
“Mười người đứng đầu Kiếm Bảng đều là thiên kiêu tuyệt thế, sợ rằng trong thời gian ngắn cũng không thể có ai ra mặt thách đấu rồi”.
“Đúng vậy, người có tư cách thách đấu thì đã ra tay từ sớm rồi. Nhưng mà, năm mươi người sau trên Kiếm Bảng, thì lại rất náo nhiệt đấy, mỗi năm đều xuất hiện mấy lần thách đấu”.
“Chậc, nếu có người thách đấu năm người đứng đầu thì hay rồi, chúng ta cũng không uổng phí chuyến này”.
Ngô Bình khẽ gật đầu với ba vị sư tôn, sau đó hóa thành một luồng sáng, trực tiếp đi đến trước Kiếm Báng, vươn tay gỡ tên ba người trên Kiếm Bảng xuống. Ba người này, lần lượt là Từ Luyện Chân đứng thứ năm, Siêu Nhạc đứng thứ ba, Nam Cung Tường đứng đầu!
Mọi người từ xa thấy được cảnh này thì đều ngây ngốc.
“Không phải tôi hoa mắt đấy chứ? Có người gỡ bảng rồi! Mà lại còn là vị trí đầu tiên! Vị trí thứ ba! Với vị trí thứ năm!”
“Ôi!”. Có người như hít phải khí lạnh.
“Ba cái tên này, xé ai cũng đều là tự tìm đến cái chết, anh ta lại đồng thời gỡ cả ba, người này không phải điên rồi chứ?”
“Điên? Anh để tên điên đi xé tên thử xem!”. Có người hiểu biết sáng mắt nói, nhìn chằm chằm Ngô Bình trước Kiếm Bảng, nói: “Tên trên Kiếm Bảng đều là tên do đích thân chủ nhân viết ra, những cái tên đều mang theo kiếm ý của chủ nhân, người bình thường vừa chạm vào kiếm ý đáng sợ của ba người này, lập tức tan thành trăm mảnh rồi”.
Thấy Ngô Bình cùng lúc xé tên ba người này, Thẩm Huyền Tông cười khổ: “Xem ra, chúng ta đã đánh giá thấp tên nhóc này rồi”.
u Dương Thiên Tế vuốt râu mỉm cười: “Hay lắm! Như vậy càng có ý chí hơn, một trận thành danh!”
La Vô Phi cũng khẽ cười: “Sau trận này, sẽ không có người thứ hai có thể trấn áp được Ngô Bình rồi”.
Xé tên xong, Ngô Bình bay lên núi sắt, khoanh chân ngồi đó, đợi ba người kia xuất hiện.
Tên trên Kiếm Bảng đều có ấn ký tinh thần, ngay khi nó bị xé xuống thì chủ nhân tên đó sẽ cảm nhận được ngay.
Lúc này, trên một ngọn núi cách đó vạn dặm, có một cung điện nguy nga lộng lẫy. Trong cung điện, một người đàn ông anh tuấn đội vương miện, mặc đồ trắng đang nói chuyện với một nam tut rung niên.
Nam tu trung niên mặc tiên giáp màu đen, trên tiên giáp vẫn còn vết máy, như thể vừa mới quay về từ chiến trường vậy. Hai người này chính là Từ Luyện Chân xếp thứ năm trên Kiếm Bảng và cha anh ta, Từ Bằng Công.
Từ Bằng Công cười nói: “Luyện Chân, mấy tháng nay còn lại có tiến bộ rồi, đáng tiếc lại không thể đột phá trước khi bắt đầu Kiếm Bảng, nếu không chắc chắn con có thể đi đến vị trí thứ hai Kiếm Bảng rồi”.
Từ Luyện Chân nói: “Không phải cha từng nói không cần phải quan tâm đến những gì mất đi nhất thời, mà phải có tầm nhìn xa sao. Công pháp con tu luyện được tích lũy dần dần, càng về sau uy lực càng lớn. Mười năm sau, hai mươi năm sau, cái tên đứng đầu trên Kiếm Bảng kia, chắc chắn sẽ đổi sang tên con”.
Từ Bằng Công cười ha ha: “Con trai cha nói có lý”.
Ngay lúc này, sắc mặt Từ Luyện Chân thay đổi, nhíu mày nói: “Thế mà có người xé tên con rồi sao!”
Từ Bằng Công ngây người: “Có người thách đấu với con?”
Từ Luyện Chân gật đầu: “Thưa cha, người đến không có ý tốt, bây giờ còn phải qua đó”.