Quả niên, chưa đến một phút, trong sân có mười mấy người đi đến, bọn họ đều quỳ bên ngoài cửa, cao giọng nói: “Hoan nghênh thượng tiên giá đáo!”
Ngô Bình đi ra, cười nói: “Mọi người không cần đa lễ, thượng tiên không có thời gian đến, bảo tôi thay mặt đến lấy đồ của cô ấy, ai là người quản lý ở đây?”
Thạch Trường Phát vui mừng trong lòng, ông ta vội đứng dậy, nói: “Thì ra là sứ giả. Tiểu nhân là người quản lý Tam Tinh Trại hiện tại. Trại chủ là cha tôi, ông ấy đang bế quan trong núi, vì vậy không biết sứ giả đến”.
Ngô Bình: “Không sao, xin hãy dẫn tôi đến sân viện kia”.
Thạch Trường Phát thở dài, nói: “Sứ giả, có một chuyện này, tôi không biết phải nói thế nào. Mười mấy năm trước, cha tôi bế quan không ở đây, nơi này từng bị trộm cướp. Có mấy hộ vệ cũng bị đánh bị thương, mấy tên trộm cũng cướp đi ba rương đồ rồi”.
Ngô Bình: “Ồ, cướp đi ba rương đồ gì?”
Thạch Trường Phát lắc đầu: “Chúng tôi cũng chỉ nhìn thấy bọn họ lấy ba rương đồ đi, không dám đi vào kiểm tra. Dù sao thượng tiên cũng có lệnh, bất kỳ ai cũng không được vào sân viện”.
Ngô Bình biết ông ta đang nói dối, cũng không nói thẳng, chỉ nói: “Không sao, tôi đi kiểm tra xem sao”.
Cậu và Thạch Lan rời khỏi sân viện, mấy người Thạch Trường Phát cũng đi theo phía sau.
Ngô Bình vung tay, khóa trên cửa tự động rơi xuống, cửa cũng đẩy ra.
Hai người đi vào, cửa lớn lại tự động đóng lại, để lại mấy người Thạch Trường Phát đưa mắt nhìn nhau.
Đi vào sân viện, trong viện mọc đầy cỏ hoang, còn có không ít động vật như chuột.
Đến trước cửa phòng, Ngô Bình đẩy ra, bên trong phủ đầy tro bụi. Bảy chiếc rương được đặt ở đó, có một tầng bụi dày bên trên.
Ngô Bình mở một rương ra, phát hiện bên trong đều là bảo thạch tuyệt thế. Những bảo thạch này, lấy cái nào đi bán đấu giá cũng có thể bán được đến tám chữ số. Mà bên trong rương, đều là bảo thạch đủ cấp bậc!
“Ồ, nhiều bảo thạch thật”. Nói rồi cậu không nhìn thêm nữa, trực tiếp cất hết bảy rương còn lại bào nhẫn chứa đồ.
Thạch Lan: “Cậu thích thì cứ giữ lại đi”. Nói xong, cô ấy vươn tay, bàn bát tiên cách đó không xa bỗng biến mất, để lộ ra một màn sương trắng.
Thạch Lan tiến vào màn sương, mấy giây sau mới đi ra, trong tay cầm theo một chiếc nhẫn có họa tiết khắc kỳ lạ.
Cô ấy ném nhẫn qua cho Ngô Bình, nói: “Để mở được nó cần có chút thủ đoạn, cậu làm đi”.
Ngô Bình nhận lấy nhẫn, hỏi: “Chúng ta cứ rời đi như vậy sao?”
Thạch Lan: “Đi thôi. Từ nay về sau, tôi và Tam Tinh Trại không còn quan hệ gì nữa”.
Hai người đẩy cửa sân viện, vẻ mặt Thạch Trường Phát lo lắng đang đứng phía trước, ông ta vội hỏi: “Sứ giả, anh…”
Ngô Bình nghiêm mặt, nói: “Mười rương bảo vật, quả thật thiếu mất ba. Tôi sẽ báo lại sự thật như những gì nghe được cho thượng tiên”.
Sắc mặt Thạch Trường Phát tái nhợt, ông ta lập tức nói: “Nên vậy. Sứ giả, hai người là khách đến từ xa, tôi đã cho người chuẩn bị rượu và thức ăn đón tiếp tẩy trần cho hai người”.
Ngô Bình: “Tẩy trần thì không cần, chúng tôi còn có việc, cáo từ trước vậy”.
Thạch Trường Phát sốt sắng, vội vàng nháy mắt với con trai mình Thạch Tất Đạt, Thạch Tất Đạt vội đưa điện thoại qua, cười nói: “Sứ giả họ gì vậy?”
Ngô Bình liếc nhìn, chỉ thấy trên điện thoại là ảnh của mỹ nữ, hơn nữa tay của Thạch Tất Đạt còn không ngừng lướt qua, từng hình ảnh của mỹ nữ liên tục hiện lên.
Ngô Bình nói: “Tôi họ Ngô. Anh đây là?”
Thạch Tất Đạt: “Đây đều là mỹ nữ trong trại chúng tôi, bọn họ đều ngưỡng mộ thượng tiên. Nếu sứ giả đã đến thay cho thượng tiên, vậy hy vọng có thể gặp mặt mấy cô gái này, để bọn họ không luyến tiếc một đời”.
Ngô Bình nói thầm cái logic quỷ gì vậy chứ, mỹ nữ và thượng tiên sa có thể có quan hệ gì được chứ? Nhưng cậu chỉ liếc nhìn mấy tấm ảnh, nói: “Được thôi, tôi nể mặt anh. Anh tên gì?”
Anh ta vội nói: “Tôi là Thạch Tất Đạt!”
Ngô Bình: “Tư Mật Đạt? ANh là người Tiểu La?”
Thạch Tất Đạt vội nói: “Họ Thạch, Thạch trong Thạch Đầu”.