Khí tức khủng khiếp bị đè ép lại nên dần dần tích tụ trong Dương Thần Bạo Viên, ngày một mạnh lên. Qua chừng nửa ngày, Dương Thần Bạo Viên cũng như thực chất bắn ra khí tức khủng bố. Nhưng nguồn lực lượng này đã thuộc về Ngô Bình, đó là lực lượng Dương Thần của anh! Lúc này, Dương Thần của anh cũng đã tiểu hiểu được một phần của Đại Đạo của Hoàng Giả Bạo Viên rồi.
Bấy giờ, Dương Thần Bạo Viên của Ngô Bình đã là Nhập Đạo. Trong đầu anh đột nhiên xuất hiện ra rất nhiều Đạo Thuật và Đạo Pháp, chúng nó xuất hiện từ hư không trống rỗng rồi ngưng tụ thành từng Đạo Chân Phù và xuất hiện trong cơ thể của Dương Thần.
Ngay sau đó, Dương Thần ngồi xếp bằng lại, vô số tia sáng xuất hiện xung quanh nó rồi hình thành một cái kén lớn bao vây nó lại và biến thành Đạo Thai!
Đạo Thai thứ hai xuất hiện, Hoàng Giả Bạo Viên kia đột ngột mở to mắt. Hàng tỉ phù văn bay ra từ trong mắt nó, hội nhập hết vào Đạo Thai giúp mặt ngoài của Đạo Thai xuất hiện hàng tỉ phù văn nhỏ li ti. Phù văn này kết thành vô số phù trận đầy ảo diệu.
Tiếp theo, Bạo Viên kia biến thành tro, rơi xuống mặt đất chỉ còn lại cái hồ lô lớn và cái kim bổng.
Ngô Bình hít một hơi thật sau, anh biết bản thân đã nhận được truyền thừa của Hoàng Giả Bạo Viên và có được Đại Đạo của ông ta. Nhưng cảnh giới hiện tại của anh vẫn chưa cao, anh cần đến Đạo Cảnh Đỉnh hoặc thậm chí là Hỗn Độn Cảnh mới có thể tìm hiểu được hết Đại Đạo của Bạo Viên.
Ngô Bình láy một lạy thật sâu với Bạo Viên, rồi vươn tay ra hồ lô với kim bổng lập tức bay vào tay của anh. Trong kim bổng truyền ra cảm giác rất thân thiết, chứng minh nó có linh trí của bản thân, hơn nữa đã nhận Ngô Bình làm chủ.
Kim bổng dài hai mét, dễ dàng để cho anh cầm.
Còn hồ lô, anh phát hiện nó được trang trí theo kiểu Trung Quốc, mà bên trong toàn là rượu và rất nhiều rượu. Anh mở hồ lô ra uống một ngụm, đã cảm thấy lực lượng mạnh mẽ từ trong rượu phát ra, rèn luyện toàn cơ thể anh. Ngay cả Đạo Thai, Đạo Anh cũng nhận được vô số lợi ích!
“Rượu ngon!”. Ngô Bình vui mừng thốt lên.
“Nhưng không biết vị tiền bối này có lai lịch gì, có cơ hội mình nên hỏi sư tôn một chút”. Anh nghĩ thầm.
Khi trở về mặt đất, anh đến thăm Nguyệt Thanh Ảnh một chút. Cô đã củng cố tu vi, Với tu chất của cô, có thể sẽ tăng thêm một bước nữa trong đoạn thời gian sắp tới. Ít nhất, cô cũng dễ dàng trở thành cao thủ Hỗn Độn Cảnh.
Anh ở đây nửa ngày, rồi chạy đến Thiên Nguyên muốn tìm cách tăng tư chất của Hà Tử Trần lên một bước.
Anh đã nghiên cứu Thiên Cổ Đan, nên cũng hiểu về đạo lý của đan luyện ra loại đan dược này cũng không thể.
Anh mới đi nửa đường đột nhiên lập tức che đi Độn Quang, bởi vì anh thấy trước mặt anh không xa có một huyền phù hình con cá lớn bơi giữa không trung. Trên con cá đó có một người đàn ông, hắn ta đeo Tiên Kiếm trên lưng, nhìn thẳng về hướng Đông. Hình dáng của hắn ta, cho người ta cảm giác có một loại ngạc nhiên đến sững sờ với thái độ tuyệt thế và độc lập của hắn ta.
Con cá kia màu vàng, còn có khí thứ chỉ có cường giả Hỗn Độn cấp mới có bắn ra xung quanh cơ thể của nó. Mỗi một mang cá dày như một cánh tay, trong đôi mắt trong hơi hồng của con cá kia toát ra hung ý.
Người đàn ông mặc bộ áo màu bạc, lúc này từ từ xoay người cười nói: “Ta đã đợi ngươi mười lăm phút rồi, cả đời của ta hiếm khi chờ ai. Ngươi nên tự hào đi”.
Ngô Bình nhìn người này cảm giác như hắn là cường giả Hỗn Độn cấp. Nhưng thật ra, thực lực của hắn ta chắc là Đại Thánh Cấp.
“Ngươi đang đợi ta à?” Ngô Bình hỏi.
Người đàn ông cười nói: “Để ta tự giới thiệu một chút, ta tên Trang Thái Hư. Ta nhận được ủy thác của bằng hữu, đến đây để giết ngươi”.
Ngô Bình xoa cằm: “Chuyện nhà người khác, ngươi đừng nhúng tay vào, để tránh rước họa vào thân”.
Trang Thái Hư thở dài: “Thật ra ta cũng lười quan tâm chuyện này, chỉ tiếc ta nợ tên đó một ân tình nên không thể không giúp tên đó được”.
Ngô Bình: “Chỉ giết ta thôi, mà tên đó cần nhờ cường giả Hỗn Độn đến luôn sao?”
Trang Thái Hư: “Chuyện này đã chứng minh thực lực của ngươi cũng rất mạnh, nếu không Thiên Gia cũng không dốc hết tình nghĩa này để bảo ta đến đây”.
Ngô Bình lấy kim bổng ra, anh vừa mới có được cây gậy này nhưng lại cảm giác quen thuộc như đã sử dụng rất nhiều lần. Lúc anh nắm cây gậy trong tay, trong đầu còn hiện lên tên của nó, Oanh Thiên Bổng!