Vì thế, anh phóng thần niệm ra tìm kiếm xung quanh. Không lâu sau, anh đã thấy bên dưới một cái cây mục nát có chôn một cái nhẫn trữ đồ.
Anh giơ tay lên, cái nhẫn tự động ngoi lên khỏi bùn đất rồi rơi vào tay anh.
Không biết cái nhẫn đã bị chôn ở đây bao lâu nhưng trông vẫn như mới, anh mở nó ra thì phát hiện là một chiếc nhẫn Động Thiên, Động Thiên ở đây giống ấn ký Long Hổ của anh.
Ngô Bình mở tiếp Động Thiên ra thì thấy diện tích bên trong rất lớn, bên trong toàn tinh thể có các màu sác khác nhau, hệt như một thế giới tinh thể.
Trong số đó có vài tinh thể phong ấn vài sinh vật, các sinh vật này rất đặc biệt, không phải người cũng chẳng phải thú, nhưng số lượng lại rất nhiều.
Ngô Bình nhìn một lát thì thất vật bị phong ấn có lực sinh mệnh, nhưng sức mạnh kỳ lạ ẩn chứa trong tinh thể đã khiến chúng ngủ say.
“Lạ nhỉ, sao lại có nhiều quái vật thế này?”
Anh ngẫm nghĩ rồi lấy một khối tinh thật thả ra ngoài. Nó có màu đỏ máu, bên trong phong ấn một thứ giống con khỉ, nó có mặt người, nhưng dáng người của khỉ, ngoài ra còn có móng vuốt sắc nhọn. Cái đuôi của nó rất dài, phần cuối đuôi có gai nhọn rất sắc.
Gương mặt của nó trông rất tuấn tú, nhưng đôi mắt màu đỏ máu trông cực đáng sợ, thoạt nhìn không phải thứ tốt đẹp gì.
Ngô Bình thoáng do dự rồi đập vỡ tinh thể, con quái vật ở bên trong cử động rồi mở mắt, một luồng sát ý đã toả ra.
Nó nhe cái răng ra rồi tấn công Ngô Bình.
Chát!
Ngô Bình tát vào mặt nó, con quái vật nghệt mặt ra rồi bừng lửa giận, nó giơ cả hai tay lên tung các hàn mang sắc nhọn về phía Ngô Bình.
Anh thi triển kiếm vực, khiến đòn tấn công của nó thất bại, sau đó anh túm lấy nó rồi tẩn cho một trận.
Bụp bụp!
Con quái vật kêu oai oái, cuối cùng Ngô Bình giẫm lên đầu nó rồi hỏi: “Mày bị dở à mà tấn công tao? Chính tao thả mày ra đó, không biết cảm ơn thì thôi”.
Dù có là sinh vật hung hãn đến mấy cũng phải tôn trọng cường giả, con quái vật thấy không đánh lại được Ngô Bình thì đã ngoan hơn hẳn, nó nằm xuống mà không còn vẻ hung dữ nữa.
Ngô Bình nhấc chân lên rồi hỏi: “Mày biết nói không?”
Con quái vật phát ra những âm thanh kỳ lạ, nghe không giống tiếng Tiên, cũng không phải tiếng thời cổ, nhưng Ngô Bình có thể hiểu được ý nó.
Đại khái nó nói là nó tên là liêu, từng là thú bảo vệ của một gia tộc.
Sau đó, trời đất thay đổi, liêu không thể khống chế được sát ý của mình nên bắt đầu tàn sát con người, vì thế mới bị con người vứt bỏ.
Cuối cùng, số lượng liêu ít dần đi và bị tuyệt chủng. Số ít còn lại thì bị phong ấn trong Động Tiên tinh thể này.
Ngô Bình: “Giờ mày còn có sát ý không?”