Nói rồi, ông ta bỗng vội đi về phía xa.
Ngô Bình biết, vị “Tứ tiên sinh” này đã chạy rồi, hơn nữa ông ta đã ghi hận anh.
Trương Thiên Hoành: “Bản lĩnh Dịch Học của Tứ tiên sinh thâm hậu, Ngô Bình, anh đuổi ông ta đi rồi, việc của ông ta do cậu làm vậy”.
Ngô Bình: “Tôi làm tốt hơn ông ta gấp trăm lần”.
Trương Thiên Hoành cười: “Được!”
Hầu nữ kia vô cùng cảm kích nhìn Ngô Bình, cô ta cũng không ngờ được, thân phận như cô ta, không địa vị, chỉ như kiến nhỏ trong mắt những cao nhân này này, lại được Ngô Bình giúp đỡ.
Cô ta đến trước mặt Ngô Bình, rót rượu cho anh, sau đó hai tay kính cẩn dâng lên.
Ngô Bình khẽ cười, một hơi uống cạn.
Người khác thấy Ngô Bình lại vì một hầu nữ mà đắc tội với người Dịch Môn thì đều âm thầm lắc đầu, cảm thấy anh hành động quá khích, không màng hậu quả. Kiểu người như vậy khó làm được đại sự!
Nhưng bọn họ nào biết, Ngô Bình có con đường của bản thân anh, trên đường gặp chuyện bất bình, nhất định phải ra tay tương trợ, nếu không sẽ để lại tiếc nuối.
Ở đây có người không nhìn thấu, một ông lão mặt trắng nói: “Dịch Học của Tứ tiên sinh nổi danh thiên hạ, nghe nói có thể tính toán cát hung, biến hung thành cát. Ngô Long Thủ, chẳng lẽ anh cũng tinh thông Dịch Học?”
Ngô Bình nói: “Tính toán cát hung thôi mà, có gì khó”.
Mọi người đều cảm thấy anh đang nói khoác, ông lão mặt trắng cười ha ha, không đồng ý, nói: “Chỗ huyền ảo của Dịch Học, không phải ai cũng hiểu rõ”.
Ngô Bình nói: “Vậy sao? Các hạ xưng hô thế nào?”
Ông lão mặt trắng nói: “Lão phu đến từ thư viện Thần Tú, Lục Văn Thánh”.
Ngô Bình: “Lục tiên sinh chắc chắn là cao nhân Nho Môn, chắc hắn biết rõ về Dịch Học”.
Lục Văn Thánh lạnh nhạt nói: “Không dám nhận, nhưng ít nhiều cũng biết một ít”.
Ngô Bình lập tức nói: “Dịch Học của Tứ tiên sinh kia, có chỗ bào thần kỳ, Lục tiên sinh có thể nói ra được không?”
Lục Văn Thánh nói: “Dịch Học của Tứ tiên sinh, biết hung cát, đoán họa phúc”.
Ngô Bình: “Xem ra Tứ tiên sinh xem cũng không chuẩn rồi, nếu không ông ta nên biết, hôm nay tôi sẽ đánh ông ta một trận rồi!”
Lời này khiến Lục Văn Thánh không nói nên lời, ông ta dừng lại vài giây rồi nói: “Không ai rảnh rỗi lại đi xem mệnh cho bản thân cả”.
Ngô Bình: “Bình thường đương nhiên là không, nhưng hôm nay mọi người phải tham gia một hành động không phải nhỏ, tôi nghĩ người bình thường, đều muốn biết lành hay dữ thôi nhỉ? Ví dụ như Phù Vân tiên sinh và Phục Long đây”.
Lục Văn Thánh cảm thấy rất mất mặt, ông ta hừ một tiếng, nói: “Ngô Long chủ, nói nhiều vô ích, chi bằng anh thể hiện bản lĩnh cho các đại lão, để mọi người đây mở mang tầm mắt?”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Sao cũng được”.
Lục Văn Thánh nói: “Vậy xin mời Long chủ, tính một quẻ cho Lục mỗ tôi!”
Ngô Bình: “Được thôi, ông Lục muốn xem gì?”
Lục Văn Thánh: “Xem tuổi thọ! Năm nay tôi đã hai trăm bốn mươi bảy tuổi, mời Ngô Long chủ tính giúp tôi, tôi còn có thể sống được bao lâu”.
Ngô Bình nói: “Xem tuổi thọ, thì sao ông biết được tôi xem đúng hay không? Dù sao, có thể ông sống được đến mấy trăm tuổi”.
Lục Văn Thánh lạnh nhạt nói: “Mọi người đều là người trong ghề, đúng hay không chỉ xem là biết”.