Hướng Văn Thiên: “Hỗn Thiên Ma Quân có một món pháp bảo tên là Hỗn Thiên Nghi”.
Ngô Bình: “Hỗn Thiên Nghi ư? Nó có tác dụng gì?”
Hướng Văn Thiên: “Đó là một món bảo bối có thể tìm ra khuyết điểm của công pháp và sửa đổi khuyết điểm đó! Ngoài ra còn có thể phát hiện vấn đề trong cơ thể người và điều chỉnh”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Có loại bảo bối vậy ư?”
Hướng Văn Thiên gật đầu nói: “Hỗn Thiên Ma Quân vốn là một tu sĩ không theo quy trình, còn chưa đột phá Nhân Tiên. Chính nhờ Hỗn Thiên Nghi nên ông ta mới liên tục sửa đổi công pháp và ngày càng mạnh hơn. Nhưng ban đầu ông ta chỉ tu luyện một công pháp Ma đạo cấp thấp hơn, nó đã hạn chế thành tựu của ông ta. Tuy vậy, nhưng bây giờ ông ta cũng là một trong các tu sĩ mạnh nhất ở Côn Luân rồi”.
Ngô Bình: “Hỗn Thiên Ma Quân có món bảo bối ấy rồi tại sao vẫn chưa phi thăng?”
Hương Văn Thiên: “Ông ta tu luyện ma công, nhưng nền móng không vững nên không thể đột phá được. Tuy nhiên, ông ta đã lên kế hoạch tự huỷ tu vi để tu tiên lại từ đầu rồi”.
Ngô Bình: “Ông ta muốn bỏ Ma đạo để tu tiên à?”
Hướng Văn Thiên: “Đúng thế, Côn Luân không có nhiều công pháp cho Ma Đạo, trong khi đó công pháp tu tiên mạnh mẽ lại rất nhiều”.
Ngô Bình: “Anh nói cho tôi biết chuyện này để tôi đi cướp Hỗn Thiên Nghi à?”
Hướng Văn Thiên: “Tôi đoán Hỗn Thiên Ma Quân chắc đã tự phế tu vi để tu tiên lại từ đầu rồi. Tôi có thể giúp cậu trộm Hỗn Thiên Nghi”.
Ngô Bình: “Anh làm được ư?”
Hướng Văn Thiên: “Đúng, người mà Hỗn Thiên Ma Quân tin tưởng nhất là người tình Nhuyễn Ngọc. Chắc chắn cô ấy biết ông ta đang ở đâu, tôi sẽ bảo cô ấy dẫn đi tìm Hỗn Thiên Ma Quân”.
Ngô Bình híp mắt hỏi: “Tại sao cô ấy lại giúp anh?
Hướng Văn Thiên tỉnh bơ nói: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi”.
Ngô Bình cười nói: “Anh cũng to gan đấy, dám ngủ với cả bồ của sư phụ mình”.
Hướng Văn Thiên nghiêm túc nói: “Chúng tôi yêu nhau thật lòng, Nhuyễn Ngọc không hề có tình càm với lão già kia”.
Ngô Bình: “Anh có vẻ hận Hỗn Thiên Ma Quân nhỉ!”
Hướng Văn Thiên: “Đương nhiên, lão già đó không chịu cho tôi dùng Hỗn Thiên Nghi, nếu không tôi đã chẳng bị tẩu hoả nhập ma. Hừ, ông ta sợ tôi mạnh hơn mình nên không muốn để tôi tiến bộ”.
Ngô Bình: “Dạy đệ tử thành tài thì sư phụ cũng thiệt thân, dã tâm của anh quá lớn, Hỗn Thiên Ma Quân đề phòng anh cũng phải thôi”.
Hướng Văn Thiên không dám phản bác, nhưng vẻ mặt của anh tỏ rõ sự không đồng tình với câu nói của Ngô Bình.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được rồi, vài hôm nữa anh hãy dẫn tôi đi tìm Hỗn Thiên Ma Quân”.
Nói rồi, anh vẽ một bùa chú trên không trung.
Anh đập bùa chú đó vào đầu Hướng Văn Thiên, sau đó anh ta thấy nguyên anh của mình bị bó chặt, rõ ràng anh ta đã bị hạ bùa chú.
Ngô Bình: “Tôi đã yểm bùa chú Sinh Tử vào người anh, chỉ cần tôi niệm chú là anh chết ngay”.
Hướng Văn Thiên vội nói: “Nhất định tôi sẽ nghe lệnh của tiên sinh, cậu bảo tôi làm gì tôi sẽ làm nấy”.
Ngô Bình: “Anh biết mình cần làm gì rồi chứ?”
“Vâng”.