Trên bàn cờ có những quân cờ màu đen trắng, nhìn cách bày thì khá giống chơi cờ vây.
Dương Mộ Bạch cười nói: “Ấm trà này được đấy…”
Ông ấy giơ tay định cầm lấy thì bị Ngô Bình cản lại: “Sư huynh, đừng động vào nó”.
Dương Mộ Bạch lập tức cảm thấy có điềm: “Sư đệ, có gì không ổn à?”
Ngô Bình cầm một quân cờ màu trắng lên rồi đặt vào một vị trí khác, lập tức có một tiếng động vang lên, bàn cờ tách đôi rồi lộ ra một cái hũ to bằng bàn tay ở dưới, cái hũ này có nắp, nhưng Ngô Bình vẫn có thể nhìn thấy những viên đá gần như trong suốt đang toả ra sức mạnh kỳ lạ ở bên trong.
Anh bê cái hũ lên bằng hai tay, sau đó đặt vào lòng rồi ấn một cái vào bàn cờ, nó nhanh chóng khép lại như cũ.
Dương Mộ Bạch dựng ngón tay cái: “Cậu đúng là đại sư giải trận”.
Ngô Bình cười nói: “Sư huynh, anh cho bọn họ vào đi”.
Dương Mộ Bạch gật đầu rồi gọi người vào, để họ xử lý chỗ này và chụp ảnh, còn ông ấy thì kéo Ngô Bình ra ngoài.
Ông ấy nói: “Sư đệ, chúng ta chia nhau mỗi người một nửa, cậu chọn trước đi”.
Ngô Bình nói: “Hình như sư phụ thích chiếc ô kia, thật ra chiếc khay ngọc quý hơn vì có trận pháp, dùng nó thì sẽ bày bố được trận pháp lợi hại lắm”.
Dương Mộ Bạch sáng mắt lên: “Thật ư? Thế anh không khách sáo nữa nhé, anh lấy chiếc ô và khay ngọc, còn lại thì cho cậu tất”.
Ngô Bình: “Vâng!”
Ngô Bình lấy đan dược, cái bình, rõ ràng đồ bên trong cũng không tầm thường.
Chờ người bên trong chụp ảnh xong, Ngô Bình và Dương Mộ Bạch lại đi vào rồi lấy chiếc ô và khay ngọc đi, còn lại thì giao nộp lên trên.
Lúc này, trời đã sáng bảnh, không lâu sau người của các cơ quan chuyên môn đã đến để kiểm tra, còn Dương Mộ Bạch và Ngô Bình đã đi về.
“Sư đệ, sáng nay anh phải về Thiên Kinh rồi, nghe đại sư huynh bảo cậu cũng định đi Thiên Kinh hả?”, Dương Mộ Bạch hỏi.
“Vâng, sư huynh, nếu tiện thì cho em đi nhờ nhé”.
“Được, chín giờ sáng cất cánh, anh sẽ cho người đi đón cậu”.
Ngô Bình về nhà trước, sau đó mở chiếc vò ra thì thấy có năm viên tinh thạch trong suốt, ba viên màu đỏ, hai viên màu xanh.
“Tiên thạch”, Ngô Bình hít vào một hơi lạnh rồi thầm thấy chấn động.
Trong phiến ngọc có nói về thứ này, linh thạch này do tu sĩ cảnh giới Thiên Tiên luyện chế nên ẩn chứa tiên lực. Nhưng muốn hấp thu được tiên lực của tiên thạch này thì ít nhất phải bước vào cảnh giới Địa Tiên thì thì sẽ chết vì nổ banh xác.
“Đúng là vật báu vô giá với tu sĩ Địa Tiên”, Ngô Bình vừa mừng vừa vui.
Anh lại mở chiếc bình ra thì thấy có một viên đan dược màu vàng nhạt nhỏ như quả nho đang toả hương thơm mát. Anh ngửi rồi lẩm bẩm: “Hình như là… Ngư Long Đan?”
Ngô Bình cũng đã đọc về đan dược trong phiến ngọc, dù không quá chắc chắn, nhưng khá giống với miêu tả.