Thấy cô gái này, Thu Nam cười nói: “Sư thúc!”
Người tới là Liễu sư thúc mà Thu Nam đã nhắc tới, tên là Liễu Thi Thi.
Ánh mắt Liễu Thi Thi dồn hết sự chú ý vào Ngô Bình, cô ta cười nói: “Thu Nam, đây là thiên tài mà con đã nói trong thư à?”
Thu Nam vội gật đầu: “Vâng, sư thúc. Cậu ấy tên Ngô Bình, là đệ tử Chí Tôn Kiếm Đường. Lúc chúng con ở Nhân Hoàng giới, cậu ấy từng dùng một chiêu đánh lui Cự Trần Sa- vương binh nhà vương tộc họ Cự!”
“Ồ!”, đôi mắt Liễu Thi Thi sáng rực:“Đánh lui cả vương binh sao, không tệ!”
Ngô Bình cảm thấy ánh mắt Liễu sư thúc này nhìn mình như sói thấy dê vậy, cậu vội nói: “Tạm thời tôi không có ý định bái sư”.
Liễu Thi Thi nói: “Cậu và nhà họ Cự đã có giao tranh thì cũng nên biết thực lực của họ chứ?”
Ngô Bình: “Uy lực của vương binh đúng là rất mạnh nhưng thực lực của Cự Trần Sa cũng tạm”.
Liễu Thi Thi: “Đó là do cậu ta không phải thành viên trung tâm của vương tộc, nếu không sao cậu có thể xử lý”.
Ngô Bình không nói gì, theo cậu thấy cũng không có gì đáng khen, ai thắng ai thua thì chưa biết đâu.
“Hẳn là cậu chưa biết tổ tiên những người này tìm được ngôi vương bằng cách nào? Nếu cậu chịu gia nhập Thái Hoàng giáo, sau này sẽ có cơ hội bước lên ngôi vương”.
Ngô Bình có chút động lòng: “Không phải thực lực mạnh là có thể đạt tới ngôi vương à?”
Liễu Thi Thi lắc đầu: “Tất nhiên là không, từ lúc vũ trụ được tạo thành tới nay, thiên hạ này có một trăm lẻ tám ngôi vương, ba Hoàng đồ. Trong đó, một trăm lẻ tám ngôi vương dưới hình thái ngai vàng thì còn bốn mươi hai cái vô chủ, còn ba Hoàng đồ, chẳng biết đang trốn ở đâu”.
“Nếu ai đó muốn tiếp xúc ngai vàng thì nhất định phải có được tối thiểu là mười vương tộc đồng ý. Nếu không được đồng ý thì ngay cả cơ hội kết nối cũng không có đâu”.
“Bạn bè của Thái Hoàng giáo ở khắp thiên hạ, qua lại với mười tám vương tộc. Nếu cậu gia nhập, sau này sẽ có cơ hội tiếp xúc ngai vàng, thậm chí có được ngôi vương”.
Ngô Bình: “Nhưng tôi đã gia nhập Liên Sơn Tông!”
Liễu Thi Thi: “Vậy thì sao? Liên Sơn Tông cũng không ở tiên giới Chân Hoàng này, hai bên không xung đột gì! Dù là đệ tử Liên Sơn Tông thì cũng không ảnh hưởng việc cậu gia nhập chúng tôi. Dù Liên Sơn Tông biết thì cũng là mừng cho cậu, có thể tạo quan hệ với Thái Hoàng giáo là vinh hạnh của họ”.
Ngô Bình còn đang lo lắng, Liễu Thi Thi tiếp tục: “Đương nhiên là yêu cầu của tôi đối với đệ tử rất cao, thà thiếu chứ không nhận bừa. Nếu cậu không có lòng tin với bản thân, tôi cũng không miễn cưỡng”.
Tuy biết cô ta đang khích tướng nhưng Ngô Bình vẫn không vui: “Tiêu chuẩn của cô là gì?”
Liễu Thi Thi: “Thái Hoàng giáo có một bức tranh tên là Thái Hoàng Đồ. Năm đó sư tổ Thái Hoàng ngộ ra chín mục trong Thái Hoàng Đồ, chín mục Thái Hoàng này vô cùng huyền ảo, trước giờ, các đệ tử có thể lĩnh ngộ tối đa được hai, ba mục trong đó, mà đa phần đều chỉ có thể ngộ ra một trong chín. Cậu có thể lĩnh ngộ được ba mục thì mới được bái nhập dưới trướng tôi”.
Chín mục Thái Hoàng sao? Ngô Bình lập tức có hứng thú: “Tôi bằng lòng thử một lần”.
Liễu Thi Thi: “Chín mục Thái Hoàng này là truyền thừa cơ sở của Thái Hoàng giáo, tôi phải về xin phép trưởng lão rồi mới dẫn cậu vào được!”
Ngô Bình: “Vậy phiền cô!”
Liễu Thi Thi đi rồi, Tử Hi mới cười nói: “Rõ ràng Liễu sư thúc rất muốn nhận nhưng vẫn dùng chín mục Thái Hoàng để khảo sát!”
Ngô Bình không biết về chín mục Thái Hoàng nên hỏi: “Chín mục này có khó không?”
Tử Hi: “Tất nhiên là khó, mấy người chúng tôi chỉ tìm hiểu được một thôi”.
Tử Hi nghĩ tới Thái Hoàng Đồ: “Thái Hoàng Đồ kia thì tôi xem được không?”